Sự kiện chấn động tại tỉnh Cận Sa mau chóng chìm vào quên lãng. Nếu có nhớ chăng bọn họ cũng chỉ nghĩ tới ngọn núi phun trào, chứ không phải một cuộc chính biến của những người họ Lưu. Vùng Thất sơn trước đây là núi rừng hoang vu vắng vẻ, sau đó cũng chỉ là nơi vắng vẻ hoang vu. Không có người sống ở Cấm sơn nên cũng chẳng ai quan tâm ngọn núi thay đổi thành hình dạng như thế nào. Trong mắt người dân lương thiện chỉ có cơm no áo ấm chứ ít người rỗi hơi lo xa xôi. Công chúa bị mất tích là chuyện không nói ra cũng chẳng ai biết tới.
Nội xưởng sau đó vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ truy tìm tàn dư phản tặc nhưng chưa kẻ nào thành công. Toàn bộ những đám thổ phỉ đã bỏ đi đều im hơi lặng tiếng, không dám cựa mình. Trong vòng năm năm sau, cả Việt quốc đều là thiên hạ thái bình. Kẻ nào muốn làm loạn đành phải dọn sang các quốc gia kế cận để mà hành nghề trộm cướp.
Hai tiếng Lưu Gia là điều cấm kỵ nhất chẳng ai dám nói tới. Toàn bộ dòng họ này đều bị tận diệt đến người cuối cùng. Chẳng còn lý do gì để người dân hô hào khôi phục tiền triều nữa. Chiến tranh đẫm máu sao sánh được với hoà bình cơm trắng áo hoa. Mấy kẻ thoát thân khỏi trận thảm hoạ năm đó đều tích cực trở thành người dân lương thiện. Đại hoạ không chết, họ đi chùa tạ phật không kịp, sao lại có gan làm chuyện xằng bậy. Chuyện xấu không phát sinh, cả thiên hạ đều là lương dân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/69093/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.