Hoài Việt quỳ dưới sàn đỡ lấy người con gái yếu ớt trong tay. Hắn đã thề sẽ bảo vệ nàng, nhưng lại để Bích Tuyền bị tổn thương thêm lần nữa. Hoài Việt đặt tay lên bụng nàng, cố ngăn cho máu không chảy thêm. Hắn lại sợ hãi nhận ra Bích Tuyền đã bị thương từ trước.
- Không sao, mọi việc sẽ ổn thôi! - Hắn lắp bắp không nói nên lời.Cứ như thể năm xưa nàng chạy chơi bị vấp té, hắn cũng vừa xoa, vừa an ủi. Khi đó hắn đau một, thì lần này cả trăm cả ngàn lần hơn. Hắn muốn cười nói rằng “Có huynh ở đây, muội đừng lo lắng gì hết”. Nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn rơi lả chả không ngăn lại được. Có bao giờ hắn để cho nàng thấy vẻ yếu đuối uỷ mị mà bản thân đã giấu kín đâu.
Ngược lại, kẻ nằm trong lòng Hoài Việt lại cực kỳ yên ổn và thoải mái. Nàng chẳng còn cảm nhận thấy gì, kể cả khi từng giọt sự sống cuối cùng đang rời bỏ mình.
- Nam nhi đổ máu không rơi lệ. Việt ca cứ như thế này, muội sẽ chẳng nhận nghĩa huynh nữa đâu.
- Ta cũng chẳng cần nghĩa đệ gì hết. - Hoài Việt lớn tiếng trả lời.
- Vậy ... kiếp sau không làm huynh đệ nữa. - Nàng cười tươi như hoa.Nước mắt của hắn càng đổ ra nhiều hơn, hoà lẫn với máu thành những giọt đỏ thẫm rơi xuống mặt nàng. Hoài Việt gật đầu, kéo nàng ôm sát vào lòng âu yếm. Bích Tuyền giơ tay lên chạm vào gương mặt hắn. Nàng cố rướn người, thì thào bên tai Hoài Việt.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/69095/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.