Ả nha hoàn gõ nhẹ vào cửa phòng của Mạc tri phủ.
- Công tử, Nghiêm sư gia đã đến rồi.Có tiếng ho khù khụ, chứng tỏ người bên trong đã dậy. Giọng khàn khàn ra lệnh mau mở cửa vào. Thừa Chí đứng trước căn phòng âm u đóng kín mít, dù đang buổi ban trưa, cũng không có chút ánh sáng nào lọt vào.
- Đại nhân. - Hắn gọi trước một tiếng rồi mới tiến vào.Người vẫn nằm trên giường quấn chăn kín mít không thèm ngồi dậy. Thuỷ Linh luôn coi Thừa Chí như người thân trong nhà, không cần phải giữ lễ mỗi khi gặp mặt. Thế nhưng tình hình hôm nay có khác, phía sau lưng Thừa Chí đột nhiên còn xuất hiện một bóng áo tím. Thuỷ Linh cố ngồi dậy, bàn tay dụi dụi mắt.
- Thừa Chí, huynh dẫn ai theo đi cùng vậy? - Giọng khàn vì cơn ho suốt mấy ngày trời.
- Bẩm đại nhân, đây là Niệm Nhi, biểu muội của thuộc hạ. - Thừa Chí nhẹ nhàng trả lời.
- Hai người cứ tự nhiên ngồi đi nha, ta không tiếp. Hoài Niệm ngay lập tức kéo hai cái ghế đến bên giường người bệnh. Một cái gần đầu giường cho Thừa Chí, còn phần nàng thì tránh xa hơn.
- Nghe nói đại nhân đã bị bệnh, hơn mười ngày chưa bước chân ra khỏi phòng. Thuộc chức thật lấy làm lo lắng.Hoài Niệm lén liếc nhìn Thừa Chí, cố đoán xem hắn có phải thật lòng lo lắng không, hay lại đang chửi mắng người tại sao trốn việc, khiến mọi thứ đổ hết xuống đầu mình.
- Thừa Chí. - Thuỷ Linh kêu lên thật bi thương, nhìn qua Hoài Niệm một chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/69140/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.