Dư Đình Thu: "Cậu, cậu, cậu!"
Mặt dày vô sỉ! Khùng điên!
Cô bị Trình Khuynh gọi một tiếng mà già đi cả chục tuổi, tức giận đến không nói nên lời, trừng mắt nhìn Trình Khuynh một cái rồi quay người bỏ đi.
Thậm chí vừa rồi bảo Dư Trừ dọn hành lý cũng quên hết ráo.
Dư Trừ cũng trợn mắt há hốc mồm: “Chị vừa gọi dì Út của em là gì?”
Trình Khuynh nhìn cô mỉm cười: “Có vấn đề gì sao?”
Đôi má của Dư Trừ nóng bừng vì nụ cười của cô ấy: "Hây dà... Em không biết đâu."
Trình Khuynh ôm lấy cô: “Nào, về phòng thôi.”
Trên lầu, Dư Đình Thu vừa đi tới cửa phòng.
Cô lấy thẻ phòng ra kiểm tra rồi mở cửa, bước chân bỗng dừng giữa không trung.
Cái dáng vẻ vô đạo đức vừa rồi của Trình đại giáo thụ chắc chắn không phải vô duyên vô cớ...
Chẳng lẽ là do cô bảo Dư Trừ dọn đến ngủ với mình?
Trời đã muộn nhưng Dư Đình Thu vẫn không cam lòng, lại đi xuống tầng ba, gõ cửa.
Cửa mở, Trình Khuynh vừa thay quần áo ở nhà: “Sao thế?”
Dư Đình Thu cười giả tạo, khóe môi giật giật: "Tiểu La đâu?"
“Em ấy đang tắm…” Trình Khuynh nhìn vào trong, mở cửa rộng hơn để Dư Đình Thu nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, “Cậu có muốn vào không?”
Dư Đình Thu lập tức tưởng tượng ra cảnh họ Trình lạt thủ tồi hoa, cô sợ mình sẽ tức giận đến xuất huyết não, liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần."
Trình Khuynh như đã đoán được suy nghĩ của cô: “Trước khi nói chuyện rõ ràng với cậu, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-quang/525681/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.