“Cháu ơi? Tỉnh rồi à?” Không biết bà Y Mộc đã xuất hiện bên giường tôi từ lúc nào, không ngồi mà cứ đứng vậy, ôm cái hộp trong lòng.
“Cháu không ngủ, chỉ là ăn quá no, cơm bà làm rất ngon!” Tôi vừa nói vừa đỡ bà ngồi xuống.
Cuối cùng nét mặt căng thẳng của bà Y Mộc cũng trở nên tươi tắn hơn, động tác cũng thoải mái hơn. Bà mở một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một đôi găng tay, một chiếc chụp tai và dưới cùng là một bức thư.
“Cháu ơi, bà không biết chữ, cháu là người đi học, cháu biết chữ, đọc cho bà nghe nhé?”
“Dạ!” Biết được tâm tư trẻ con của bà cụ, tôi sảng khoái đáp ứng.
Vẻ mặt của bà Y Mộc càng thêm sáng lạn hơn, lập tức đưa bức thư cho tôi.
“Đây là bức thư cháu bà viết cho bà khi mới học viết chữ. Bà nghĩ cháu bà chắc cũng tầm tuổi cháu rồi.”
Tôi cười cười, cầm lá thư như vật báu mở ra, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lan tỏa ra cái ấm áp, sự yêu thương.
“Bà nội, bà nội…”
“Ơi… ơi…” Bà cụ Y Mộc cười giống như đóa hoa sen nở rộ, ngọt ngào trả lời.
“Cháu và bố mẹ ở Thượng Hải rất tốt. Thượng Hải rất to rất to, có rất nhiều rất nhiều phòng, và cũng có rất nhiều rất nhiều xe, có rất nhiều thứ để chơi. Có điều cháu vẫn thích ở cùng với bà nội, so với những thứ đồ chơi này cháu càng thích cùng bà ra bờ sông bắt cá hơn. Bố nói hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ, bà nội cũng có thể đón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sang-roi-chuc-ngu-ngon/2178994/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.