Tộc Tham Lang đã chuẩn bị chu đáo cho hôn lễ, các Yêu tộc từ khắp nơi đã đổ về Vu Sơn vì hai tộc để chung vui.
Đông Vọng Cung, sừng sững trên đỉnh Vu Sơn, đã tồn tại hàng ngàn năm. Cung điện cổ kính này, với những mái ngói cong vút, những cây tùng cổ thụ cao vút, và những dãy hành lang uốn lượn theo vách núi, mang một vẻ đẹp vừa hùng vĩ vừa thanh thoát.
Vu Sơn, một ngọn núi kỳ vĩ, được chia cắt bởi một khe núi sâu hun hút, tựa như một vết cắt của trời đất. Đông Vọng Cung tọa lạc ngay bên cạnh khe núi này, với cổng chính hướng thẳng ra khoảng không bao la. Nổi bật với một đường Thiên Nhất Đạo – khe nứt chạy giữa đỉnh cao. Hai bên sườn dốc và nguy hiểm trở thành, như một kiệt tác của Quỷ Phủ Thần Công. Đông Vọng Cung được xây dựng bên trái đường Thiên Nhất Đạo, với cửa chính là một vọng lâu uy nghi, xây dựng ở viền vực sâu.
Ở giữa hai vách núi có ba cầu vòm hùng vĩ nối liền hai bên, tạo lối đi an toàn qua Thiên Nhất Đạo. Bên phải đường Thiên Nhất Đạo là một quần thể cung điện. Hai bên khe núi, những cung điện lộng lẫy được xây dựng trên các vách đá dựng đứng, tạo thành một quần thể kiến trúc độc đáo, lầu các tráng lệ với nhiều tầng lớn nhỏ, chủ yếu là nơi trú ngụ của những Yêu tộc không thích sống trong các hang động sâu thẳm.
Vào mùng 7 tháng 7, toàn bộ Vu Sơn được trang hoàng lộng lẫy. Mọi nơi đều được quét sạch sẽ, những dải lụa đào bay phất phới, hương hoa thơm ngát tỏa khắp nơi, và những chiếc đèn lồng lung linh rực rỡ chiếu sáng cả một vùng trời, tạo nên khung cảnh rực rỡ, tung hứng cho ngày vui quan trọng.
...
Bên ngoài Đông Vọng Cung, trước cây cầu đá vòm lớn, có một chiếc kiệu hoa rực rỡ phủ hồng thêu hoa văn tinh xảo, thoang thoảng hương thơm bát ngát. Đặc biệt, kiệu hoa không được kéo bởi ngựa. Vây quanh là hàng tộc nhân, họ đều tụ tập để được tham gia lễ cưới quan trọng. Ở giữa là Yến Quy Chi, mặc trang phục lộng lẫy, tỏa ra khí chất thanh nhãn.
Bên cạnh chiếc kiệu hoa, bốn nam nhân cường tráng đang chuẩn bị sẵn sàng. Họ cao lớn, nai sừng vai gấu, thân hình vạm vỡ. Xung quanh có bốn nữ nhân trong tộc đang giúp chỉnh sửa y phục cho họ, cài lên ngực những bông hoa đỏ thắm.
Yến Quy Chi giọng nói dịu dàng: "Khổ cực cho bốn vị."
Người dẫn đầu vội vàng trả lời, kính đáp: "Tộc trưởng đừng nói như vậy, ngài nói thế khiến chúng ta không dám nhận!"
Thì ra, chiếc kiệu hoa này không cần dùng ngựa kéo mà để cho chính các tộc nhân Tham Lang đảm nhận.
Vì Tô Phong Ngâm là Thiếu Tộc trưởng của tộc Đồ Sơn, lại sắp trở thành một phần của tộc Tham Lang, nên các tộc nhân đều rất hào hứng và tự nguyện tham gia. Họ xem việc kéo kiệu hoa là một vinh dự lớn, thể hiện sự đoàn kết và tình cảm của tộc nhân đối với vị Tộc trưởng phu nhân mới.
Hơn nữa, đây là ngày vui trọng đại của chính Tộc trưởng Tham Lang. Toàn bộ tộc nhân đều hoan hoan, ai ai đều tình nguyện sức lực. Với họ, việc hóa thành nguyên hình để kéo xe là một niềm tự hào, là cách thể hiện tấm lòng với Tộc trưởng. Tuy nhiên, không phải ai cũng đủ điều kiện để làm nhiệm vụ này, chỉ những người mạnh mẽ, có thân hình cường tráng của một con sói đực, có gia đình hòa thuận, phu thê yêu thương, con cháu đông đúc mới được chọn để đảm nhận vinh dự này.
Bốn tộc nhân sau khi chỉnh trang xong xuôi, một cơn gió thổi qua, họ lập tức hòa thành nguyên hình. Bốn con sói to lớn xuất hiện, cao hơn một người trưởng thành, lông dày bóng sáng, trắng muốt, ngực rộng vai ngang, khí thế hiên ngang, dáng vẻ hùng dũng oai vệ.
Con sói dẫn đầu, quay sang nói với tộc nhân đi cùng: "Căng mông thẳng lưng lên cho ta! Nếu làm hỏng chuyện hôn sự của Tộc trưởng, thì đừng hòng quay về đây!"
Các tộc nhân phía sau bật cười thành tiếng, có kẻ trêu chọc: "Bạch đại ca, nhớ giữ chặt cái mông, chạy cho ổn vào nhé! Nếu chạy nhanh mà đụng phải mông ai đó thì khổ. Lỡ như đắc tội với phu nhân tương lai của Tộc trưởng, e rằng trở về nhà chỉ còn đường ngủ ở thư phòng thôi!"
Những lời trêu đùa khiến Yến Quy Chi cũng không nhịn được mà cười khẽ, khóe môi nhếch mép. Bốn con sói đực vươn vai, ngẩng đầu hừ một tiếng, không chịu khuất phục, hắt ra một luồng hơi trắng, như muốn nói: "Các ngươi đang ghen tị đấy à!"
Khung cảnh xung quanh tràn ngập tiếng cười sảng khoái và niềm vui của tộc nhân.
Chưa bao lâu sau khi các tộc nhân chuẩn bị xong, từ phía Đông Vọng Cung lại xuất hiện thêm một con sói đực to lớn, lông đen bóng loáng, bụng trắng muốt. Con sói này vạm vỡ hơn hẳn những con khác, lông óng mượt, tứ chi cường tráng, móng vuốt sắc nhọn như dao, rõ ràng khác xa sự mạnh mẽ của các tộc nhân thông thường.
Nó thong thả bước qua cầu đá, tiến đến gần Yến Quy Chi. Trên cổ nó cũng đeo một đóa hoa đỏ rực, biểu cảm cho niềm vui ngày đại hỷ.
Khi đến bên Yến Quy Chi, nó nhẹ sượt qua người nàng một cách dịu dàng, rồi từ từ quỳ xuống, sau đó nằm xuống, ra hiệu cho nàng lên lưng.
Yến Quy Chi lùi lại một bước, đôi mắt thoáng qua vẻ bất lực pha chút kinh ngạc. Cuối cùng, nàng khẽ tiếng gọi, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ:
"Đại ca"
Hắc Lang gầm nhẹ một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng. Yến Quy Chi vừa buồn cười vừa bối rối, nói: "Đại ca, ngươi cũng là một Tộc trưởng, không thể để người ta cười chê. Không thể để ta cưỡi ngươi đi đón dâu được. Hơn nữa, ta là muội muội, sao có thể cưỡi trên lưng huynh trưởng được? Không hợp lễ nghi chút nào!"
Tuy nhiên, Hắc Lang không nhượng bộ, tiến lên thêm một bước. Lúc này, hai vị trưởng lão - Tam trưởng lão và Đại trưởng lão, đứng ở một bên, thấy tình hình liền tiến lên, ngăn Hắc Lang lại. Họ quay sang Yến Quy Chi, nói: "Giờ lành đã đến, Tộc trưởng, mời lên đường."
Cùng lúc, Nguyệt Hạo nhanh chóng mang tới một bông hoa hồng, hóa thành nguyên hình, cung kính mời Yến Quy Chi lên lưng. Đại trưởng lão dặn dò Nguyệt Hạo: "Cẩn thận đưa Tộc trưởng đến nơi, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, ta sẽ lột da ngươi!"
Các tộc nhân nổ pháo chúc mừng, tiếng nổ vang rền cả trời. Yến Quy Chi cưỡi trên lưng con sói khổng lồ - Nguyệt Hạo dẫn đầu đoàn đón dâu, bốn con sói khác kéo xe bay lên trời, mỗi bánh xe như một đóa sen xanh rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời, làm khung cảnh thêm phần thần bí và hoa lệ.
Không lâu sau khi Yến Quy Chi rời đi, Yến Nhân Trạch cùng các huynh tỷ đệ khác cũng bước ra cửa chính. Nhìn theo hướng kiệu hoa tối dần, Yến Nhân Trạch thở dài, hướng vào lòng Tân Sinh, oà khóc nức nở ô ô. Từ nhỏ đến lớn, tiểu Quy Chi ngày nào cũng đòi ôm, không chịu xuống. Một ngày không được ôm thì như con dế nhỏ mềm nhũn, làm nũng mãi. Bây giờ thì sao? Lại bỏ hắn rồi.
Yến Đỗ Nhược cười nói: "Đại ca, mọi người đều nói với huynh là Quy Chi sẽ không cưỡi ngươi đi Đồ Sơn, ngươi cứ khăng khăng không tin."
Tân Sinh an ủi: "Quy Chi đã lớn rồi, không thể mãi mãi làm nũng như trẻ con được."
...
Cự lang chạy như bay, tốc độ nhanh đến mức chỉ trong chốc lát đoàn rước dâu nhanh chóng đến được cung điện của thành Ly Bắc. Đồ Sơn đã tập trung đông đảo tộc nhân để đón tiếp. Khi thấy phi đoàn đón dâu của Tham Lang từ trên không trung hạ xuống, mỗi người đều ngước mắt nhìn lên, tràn đầy kính ngưỡng.
Đoàn người từ từ hạ xuống, Cự Lang đứng vững. Mỗi người một vẻ oai phong, khí thế ngút trời.
Bốn huynh đệ nhà họ Tô, đặc biệt là Tô Tích Giáp, vô cùng kinh ngạc trước sự long trọng của đoàn rước dâu Tham Lang. Họ chưa từng thấy tộc Tham Lang đối xử với bất kỳ ai như vậy.
Yến Quy Chi xuống khỏi lưng sói, hành lễ với Tô Tích Giáp: "Tộc Tham Lang đến đây đón dâu."
Tô Tích Giáp sai người đi đón Tô Phong Ngâm ra, rồi nói với Yến Quy Chi: "Gia phụ ta có việc gấp phải ra ngoài, không thể tham dự hôn lễ. Tất cả mọi việc sẽ do bốn huynh đệ chúng ta lo liệu. Mong tộc Tham Lang thứ lỗi."
Nghe vậy, Yến Quy Chi cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô biết rõ Hồ vương – phụ thân của Tô Phong Ngâm rất yêu thương và chiều chuộng nàng hết mực, việc gì quan trọng mà khiến ông không có mặt trong ngày trọng đại này?
Không lâu sau, Tô Phong Ngâm được các tộc nhân dìu ra. Tại Đồ Sơn, cùng với Tham Lang, Tô Phong Ngâm vẫn mặc trang phục màu trắng. Nhưng hôm nay trang phục cưới của nàng là gấm đỏ thẫm thêu kim tuyến hình Loan Phượng bay lượn, bên ngoài khoác áo trắng muốt, phía sau lưng áo thêu một nhánh hoa Mặc Liên . Trang phục của Tô Phong Ngâm và Yến Quy Chi được cắt từ cùng một tấm vải, hoa văn trên áo khoác ngoài cũng là cùng một bức tranh, nhưng vẫn có những điểm khác biệt tinh tế, kỳ diệu.
Tô Phong Ngâm được đưa lên kiệu hoa để đi một quãng đường xa. Mọi người rất coi trọng giờ lành, nên nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Sau đó, họ cùng nhau quay về núi Vu Sơn, đoàn người đông đảo và uy nghi. Lần này, đội dâu còn đông hơn trước. Một nhánh quân hộ mệnh dài cuồn cuộn nối đuôi đoàn kiệu hoa, tạo nên thành một cảnh tượng hùng vĩ, oai hùng nhiệt liệt, xứng đáng với hôn lễ lớn của hai đại tộc.
Khi Yến Quy Chi trở về núi Vu Sơn, kiệu vừa chạm đất thì tiếng nhạc vang lên rộn ràng, muôn loài Yêu cùng nhau chào đón, tạo nên một không khí linh thiêng và trang trọng.
Kiệu hoa dừng lại vững vàng trước Đông Vọng Cung. Bốn con sói tung mình khỏi dây cương hóa lại hình người, đứng thẳng hàng chia đều hai bên thảm đỏ, tạo thành một lối đi rộng rãi. Yến Quy Chi nhẹ nhàng từ thắt lưng Nguyệt Hạo bước xuống, Nguyệt Hạo cũng biến trở lại hình dạng người, cùng Nguyệt Giảo lui về hai bên, đứng hai bên đầu thảm đỏ.
Nguyệt Giảo cất giọng: "Mời tân nương xuống kiệu."
Yến Quy Chi tiến lên, nhẹ nhàng kéo rèm xe lên. Nhìn thấy người đẹp đang ngồi bên trong, mỉm cười, giọng ôn nhu, nói: "Phu nhân, mời xuống kiệu."
Tô Phong Ngâm thoáng ngẩn người ra, trong lòng nghĩ hôm nay người này đã biết cách nói chuyện. Khóe môi nàng mỉm cười nhẹ nhàng và đưa tay ra để Yến Quy Chi đỡ.
Vừa đi được hai bước, Tô Phong Ngâm bỗng dưng loạng choạng và suýt ngã. Yến Quy Chi nhanh tay đỡ lấy nàng, Tô Phong Ngâm thuận thế ngã vào lòng cô.
Ánh mắt Yến Quy Chi dịu dàng nhìn nàng, không che giấu quan tâm. Tô Phong Ngâm ngước lên, đôi mắt chứa một chút tình nghịch, nàng nở nụ cười duyên dáng, vừa bối rối vừa đáng yêu. Với giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như thì thầm, nàng nhẹ nhàng nói: "Thiếp thân chân mềm quá."
"..."
Yến Quy Chi ngẩng đầu quan sát xung quanh, thấy các Yêu đều nhìn về phía này với ánh mắt trìu mến. Nguyệt Hạo bước tới gần và hỏi: "Tộc trưởng?"
Yến Quy Chi thở dài một tiếng, cúi người ôm ngang lấy Tô Phong Ngâm rồi tiếp tục bước đi.
Một số tộc nhân Đồ Sơn nhìn cảnh tượng này, không tiếc được mà cười nói: "Tộc trưởng Tham Lang thật là tình thú."
Nguyệt Hạo quay lại, đứng bên Nguyệt Giảo, nhận lấy lễ vật mà các tộc nhân đưa tới. Một người đặt xuống một bó hoa Bách Hợp, một người khác đặt xuống một bó hoa Thủy Tiên, mỗi bó đều là biểu tượng của tình yêu kiên cố và hạnh phúc.
Đại trưởng lão bước ra trước, giọng vang lên trong không khí: "Một bó Bách Hợp, một bó Thủy Tiên, chúc đôi tân hôn mới trăm năm hạnh phúc, mãi mãi hòa hợp, tâm ý tương đồng."
Yến Quy Chi ôm Tô Phong Ngâm vượt qua bó hoa, Nguyệt Giảo cùng Nguyệt Hạo tiến lại gắn một cái hạt đậu, một cái hạt sen vào áo của họ.
Đại trưởng lão cất giọng nói: "Một hạt sen, một hạt đậu, nguyện đôi tân hôn, nhiều con cháu, con cái đông đúc, tôn vinh thịnh vượng."
Yến Quy Chi, Tô Phong Ngâm: "..."
Nguyệt Giảo cùng Nguyệt Hạo tại phía trước nhỏ giọng kêu lên: "Đại trưởng lão, sai rồi! Sai rồi!"
Đại trưởng lão kinh ngạc tỉnh ngộ. Bốn phía một mảnh cười nhẹ nhàng, Đại trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, vội vã đổi giọng, nói rằng: "Phu thê một lòng sẽ đem lại phúc lộc!"
Yến Quy Chi ôm Tô Phong Ngâm lại vượt qua những vật cản hạt sen, hạt đậu, đi qua cầu đá, rồi tiến vào cửa chính.
Trên vọng lâu, đèn đỏ treo cao rực rỡ tỏa sáng, rất nhiều tộc nhân đứng vọng dưới quan sát, họ chưa từng thấy Tô Phong Ngâm, nhìn thấy Yến Quy Chi ôm người trong ngực, mỗi người thán phục lên tiếng, không khỏi đem chính mình Tộc trưởng lại khâm phục một phen.
Yến Quy Chi một đường ôm Tô Phong Ngâm đi tới nội đường đến, bởi vì hai bên phụ mẫu đều không có mặt, Trưởng huynh làm giúp, liền do Yến Nhân Trạch, Tân Sinh, Tô Tích Giáp ngồi ở phía trên, chủ trì lễ đón dâu, các huynh đệ còn lại và người thân trong tộc đứng thẳng hai bên.
Khi Yến Quy Chi ôm Tô Phong Ngâm đến trước mặt ba người, mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Yến Tu Linh thấy vậy, liền trao cho Yến Quy Chi một ánh mắt đầy ẩn ý.
Nguyệt Hạo đứng thẳng một bên, lớn tiếng nói: "Nhất bái thiên địa hai bái thân, cùng nhau trải qua ngọt bùi đắng cay, lòng vẫn không thay đổi"
Yến Quy Chi và Tô Phong Ngâm đứng cạnh nhau, cúi đầu lạy về phía trời đất, rồi quay lại lạy ba vị huynh tẩu đang ngồi trên.
Ba người lúc này trong lòng tràn đầy cảm xúc, không nói nên lời.
Nguyệt Hạo nháy mắt một cái, chỉnh lại nụ cười trên mặt, rồi lớn tiếng nói: "Lạy ba lạy, xin phu quân cầm tay nàng đưa vào động phòng, khoảnh khắc xuân sắc này quý giá biết bao!"
Mọi người ở đó bật cười, ánh mắt họ nhìn về phía cặp đôi mới cưới chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa, là tò mò, trêu chọc hoặc ẩn chứa một ý đồ nào đó. Yến Nhân Trạch cười, mắng: "Miệng lưỡi của ngươi thật là chua ngoa, ở đây mà cũng dám nói lung tung như vậy!"
Yến Tu Linh nói: "Các tộc khác đến đây để chúc mừng, họ đều phải vào bên trong dâng rượu cho các trưởng lão. Các ngươi..."
Yến Tu Linh nhìn hai người, cười nói: "Các ngươi nhẫn nại thêm một chút đi."
Yến Quy Chi, Tô Phong Ngâm: "..."
Yến Nhân Trạch trách mắng: "Miệng của ngươi nói nhiều quá!"
Chú thích
Hoa bách hợp (hoa ly): Trong văn hóa phương Đông tượng trưng cho sự thuần khiết, trong trắng, tình yêu trong sáng, sự hòa hợp và sự may mắn. Nó cũng mang ý nghĩa "trăm năm hòa hợp", trùng với ý nghĩa của câu chúc.
Hoa thủy tiên: Tượng trưng cho sự cao quý, thanh cao, sự khởi đầu mới và sự hồi sinh. Trong tình yêu, nó biểu thị cho sự chung thủy và tình yêu đơn phương. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh này, kết hợp với hoa bách hợp, nó nghiêng về ý nghĩa của một khởi đầu mới cho đôi uyên ương.
Hạt sen: Hạt sen tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, con đàn cháu đống. Trong Phật giáo, hoa sen còn tượng trưng cho sự thuần khiết, thanh cao. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh chúc phúc cho hôn nhân, thì ý nghĩa về sự sinh sôi, con đàn cháu đống được nhấn mạnh hơn.
Hạt đậu phộng/lạc: Cũng mang ý nghĩa tương tự như hạt sen, biểu tượng cho sự sinh sôi, con cháu đầy đàn. Trong một số vùng miền, người ta còn coi đậu phộng là biểu tượng của sự trường thọ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.