Trên Đồ Sơn, quỳnh anh đầy trời, Ngọc Nhụy khắp nơi, tuyết rơi phủ kín. Tô Phong Ngâm đợi bên ngoài phòng, vì sợ làm phiền Yến Quy Chi thu phục Toàn Tâm đinh, trong lòng lo lắng xảy ra sự cố, nên cứ chờ ở bên ngoài, không rời đi.
Tuyết rơi ngày càng lớn, Tô Phong Ngâm ngồi trên tảng đá, trước mắt mờ mịt một mảnh, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào cây tùng già, nhìn những bông tuyết bay múa, dần dần nhắm mắt lại, tiếng gió bên tai không ngừng, nàng dần dần nhớ lại cảnh hai người cùng nhau ngắm tuyết bên vách núi trong buổi họp tộc năm ngoái.
Yến Quy Chi nắm tay nàng, khẽ gọi tên nàng "Phong Ngâm."
"Phong Ngâm."
Tô Phong Ngâm đột nhiên mở mắt, người trước mặt vẫn mặc trang phục thanh đạm, màu sắc giống như những bông tuyết.
Yến Quy Chi nửa ngồi nửa quỳ phủi tuyết trên đầu nàng, có chút trách cứ: "Vẫn đứng ở ngoài trời lạnh sao? Sao không dùng linh lực che chắn? Người lạnh như vậy."
Yến Quy Chi mím môi, nàng đương nhiên biết, nàng ở trong suối linh lực bao lâu, Tô Phong Ngâm liền ở ngoài chờ bấy lâu.
Yến Quy Chi nói: "Sao không vào trong?"
"Ta sợ làm phiền các nàng." Tô Phong Ngâm thấy Yến Quy Chi bình an bước ra, tinh thần tốt, biết nàng đã thu phục Toàn Tâm đinh, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Thân thể nàng thế nào? Ngọc Hàn đâu?"
"Thân thể ta đã ổn, Ngọc Hàn đã về... Tiên giới rồi..." Yến Quy Chi nói tiếp: "Chúng ta về Vu Sơn thôi, báo cho Đại ca bọn họ, những ngày này bọn họ vì chuyện của ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sinh-mot-doi-thai-duong-khuan/2709952/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.