Phong thư này cùng được gửi theo một cái túi lớn được sắp xếp gọn gàng đưa đến phương Bắc, biết là vợ La Tướng quân đưa tới, mọi người đồng loạt ào lên.
Hết cách rồi, khô bò trước đây Thế tử mang đến ăn quá ngon mà, nghe nói chính là do vợ hắn làm!
La Thiên Trình bảo vệ khô bò không bảo vệ thư, bị Tiêu Vô Thương cướp lấy.
La Thiên Trình vừa thấy, cả khô bò cũng mặc kệ, xông qua chộp lấy thư.
Tiêu Vô Thương đắc ý nói: “Thấy không, một chiêu này gọi là vây Nguỵ cứu Triệu!”
“Tiêu tướng quân làm rất tốt, miếng khô bò lớn này thuộc về ngài.”
Một nhóm người phân chia khô bò, La Thiên Trình ôm lấy trái tim nhỏ máu, trốn qua một bên cẩn thận từng li từng tí mở ra.
“Đãi ngã trường phát cập yêu, tương quân quy lai khả hảo?”
Dịch:
“Chờ tóc ta dài đến eo, tướng quân có trở về?”
Chỉ đọc một câu mở đầu như vậy, thì dường như một con ong mật nhỏ bay tới, nhẹ nhàng chích một phát vào trái tim hắn, vừa đau vừa tê, khiến hắn trong chốc lát quên đọc tiếp, trong đầu chỉ có bóng dáng Chân Diệu.
Tóc nàng vẫn dài như vậy...... Đây là nói, muốn lập tức gặp hắn sao?
Ha hả ha hả, hắn biết mà, Kiểu Kiểu nhà hắn luyến tiếc hắn!
Tình cảnh nhất thời có chút quỷ dị, tất cả mọi người ngậm khô bò trong miệng cũng quên nhai.
La đại tướng quân của bọn họ, người ta gọi là Ngọc Diện Diêm La Sát Thần, lại có thể cười ngây ngô!
Có người chọc chọc Tiêu Vô Thương: “Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sinh-mot-doi/41822/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.