Tạ Vân Trì đi rất nhanh.
Toilet ở ngay trong phòng, anh người cao chân dài, đi chưa được mấy bước đã đến.
Lúc đó, anh một phần là vì muốn thoát khỏi bầu không khí mờ ám với Kỷ Minh Nguyệt, một mặt khác là vì…
Cái gì nhỉ…
Nếu để Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy, anh cảm thấy bản thân từ nay về sau thật sự không còn cách nào đối mặt với cô.
Sau khi vào toilet, Tạ Vân Trì nhìn bản thân trong gương, anh từ trước đến nay đều trầm ổn, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy xấu hổ.
Nhưng trong sự xấu hổ ấy, xen lẫn một ít…
Ngọt ngào.
Anh hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, mở vòi nước, vươn tay hứng nước rửa mặt.
Sự mát lạnh ập đến khiến Tạ Vân Trì tỉnh tảo thêm một chút.
Khi mở mắt ra lần nữa, cặp mắt kia khôi phục lại sự trong trẻo thường ngày, giống như những đám mây cuối thu, lặng lẽ và sâu sắc.
Áp chế mấy ý nghĩ trong lòng, Tạ Vân Trì nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay trở lại với việc học tập.
Chỉ là khi chuẩn bị đẩy cửa toilet, Tạ Vân Trì vô tình nhìn thấy quần áo bẩn ở trên mặt đất.
Hẳn là đồ tối hôm qua Kỷ Minh Nguyệt thay ra, còn chưa kịp giặt.
Quần áo bẩn vốn là không có gì, nhưng khi Tạ Vân Trì thu hồi ánh mắt, liền thấy ở trên cùng là…
Nội y.
Màu sắc giống y như cái mà tối hôm qua anh nhìn thấy qua lớp áo phông bị ướt.
Màu hồng nhạt.
Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy đầu óc như nổ ra.
Anh dừng một chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-sinh-thich-em/82491/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.