Du Khâm đưa lưng về phía mặt trời vì thế tia sáng chói mắt bao bọc gương mặt anh trong một vầng sáng khiến Mục An không nhìn rõ ánh mắt anh, chỉ nghe được anh nói: “Đương nhiên có quen biết, cô là Mục An, tôi là Du Khâm.”
Mục An nhíu mày, gắt gao siết chặt áo anh : «Anh biết tôi không phải phải ý này.»
Du Khâm hiếm khi lộ ra một nụ cười ôn nhu, giọng nói cũng mềm mỏng lạ kỳ: « Cô làm sao vậy ? »
Đúng vậy, đúng vậy, mình đã thất thố, Mục An cụp mắt, thấp giọng nói : « Xin lỗi, tôi…hình như vừa nhớ tới một chuyện, lại hình như… không phải… » Điệu bộ nhỏ giọng lí nhí của cô giống như đứa trẻ đang chịu uất ức vậy.
Du Khâm thở dài: “Không sao, nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, đừng ép buộc chính mình. »
Mục An nhìn Du Khâm trước mắt không khỏi có chút buồn bực, mình rốt cuộc là thế nào đây, bây giờ anh ta là con trai trên danh nghĩa của mình, nếu mình cùng anh ta có cái gì thì tại sao lại gả cho cha anh ta ? Cô lập tức đem những suy nghĩ xấu xa trong đầu bóp chết ngay.
Trên đường trở về Mục An vẫn không nói chuyện, mạch suy nghĩ còn đang hỗn loạn. Du Khâm đi bên trái, nghiêng mặt nhìn Mục An, thấy mi tâm của cô hằn sâu thì huýt sáo: “Mục An, cô biết người nhảy từ tầng 1 xuống so với người nhảy từ tầng 10 có gì khác biệt không ? »
Mục An ngẩng đầu lên nhìn anh, đáp lại ánh mắt cô, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-doi-binh-an/1299563/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.