Mạc Tùy không thích nuôi thú cưng, thỉnh thoảng ôm ấp chơi đùa còn được chứ muốn cô cẩn thận chăm sóc chúng thì thật bất khả thi. Dù sao riêng cái thân cô cô còn lo chưa xong.
Nhưng giờ đã ôm mèo về rồi cô cũng không thể vứt bỏ được, thôi thì hàng ngày cho ăn, chỉ cần không chết là được rồi, không phải sao?
Nhưng cô quên mất rằng mèo cũng cần ăn uống vệ sinh, nó có hành động tự do, nó cũng có cái miệng biết phát ra âm thanh.
Ngày nào cũng thế, vừa dậy là đã đi vệ sinh, tè chỗ này ị chỗ kia, thấy người liền quấn lấy, cái miệng chiếm nửa cái mặt cứ kêu meo meo không ngừng. Mạc Tùy phát phiền lên được.
Cô đã sớm nghĩ tới chuyện nhân lúc còn kịp tặng nó cho người khác, nên khi đi làm đã thăm dò mấy người đồng nghiệp.
Một người trong đó kích động giơ tay, “Em, cho em, chuột nhà em điên cuồng lắm rồi, túi trứng cuộn vừa mua em còn chưa ăn miếng nào đã bị nó cướp mất, không những thế lại còn thích chui vào chăn của em. Sáng nay dậy vừa vén chăn, mẹ nó, đã thấy nằm trong ổ chăn rồi!”
Mạc Tùy cắn răng, “Thật á?”
Đối phương nghiêm túc nói:”Lừa chị em là Tam Mao!”
Bởi vì cô ấy ít tóc nên bị đặt cho cái biệt danh Tam Mao, cô ấy không thích, còn từng vì cái biệt danh này mà đánh nhau với người ta một trận. Cho nên lời thề này rất có giá trị, gián tiếp cho thấy chuyện con chuột kia là đáng tin. Nhưng dù chuyện đó là thật thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-doi-em-nuoi-anh/353232/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.