Đường phố chiều đông, xe cộ chen chúc khó đi, hai người đứng trên vỉa hè chờ đèn đỏ. Hôm nay gió hơi lớn, Mạc Tùy rụt cổ giấu nửa mặt sau cổ áo, nhíu mày nhìn chằm chằm con số thong thả đếm ngược trước mặt.
“Sao đột nhiên lại định nuôi mèo?” Từ khi Tùy Kỳ nghe nói đến chuyện này, anh vẫn thắc mắc.
“Không phải anh thích nuôi sao?” Mạc Tùy trợn mắt. Cho con mèo kia đi xong tôi phải nhìn cái mặt anh phụng phịu mấy ngày trời, giờ còn hỏi hả?
Cô kéo anh, “Đi được rồi.”
Tùy Kỳ bị động đi theo, trong lòng có một luồng gió ấm, nhìn Mạc Tùy rụt cổ mặt khó chịu, anh không nhịn được nở nụ cười, hóa ra thật sự là vì mình.
Đến bến xe buýt, Mạc Tùy sờ cả túi chỉ còn một đồng tiền xu, “Này, anh còn đồng nào không?”
Tùy Kỳ gật đầu, xòe bàn tay ra, trơ trọi một đồng năm xu.
Đỉnh đầu có một cơn gió thổi qua, Mạc Tùy run người: “Năm xu thì anh đi kiểu gì?” Không có chút thường thức gì cả. Cô ra lệnh, “Đi, ra quầy ăn vặt đổi tiền.”
Tùy Kỳ quay người vui vẻ chạy đi đổi tiền xu, Mạc Tùy ngồi trên một thanh ghế trong bến xe buýt, cúi đầu, bắt đầu nhìn kiến. Lúc sau có vài người bước vào, cô không hề chú ý tới.
Đến khi Tùy Kỳ trở lại, vừa hay xe cũng tới, một vài người bắt đầu lên xe. Vô tình Mạc Tùy quay sang, lại thấy một người phụ nữ khá quen mặt đứng đơn độc một mình, bên cạnh là một chiếc va li.
Mạc Tùy giơ tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-doi-em-nuoi-anh/353234/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.