"Ồ, tại sao cậu lại sang bên này?" Tên hề ngồi xổm đào hố trên đất, quay đầu lại nhìn thấy Uyên đột nhiên xuất hiện bên người, hắn biết đối phương nhất định vừa sử dụng kỹ năng "thuấn di" mới có thể xuất hiện thần không biết quỷ không hay như vậy.
Khuôn mặt Uyên uể oải, tay cầm hai khối ngọc bội thưởng thức, sau đó liền nghi hoặc mà nhìn tên hề, "Anh đang làm cái gì vậy?"
"Thời gian "tử vong" của tôi quá dài." Tên hề nói, "Cơ bắp có chút cứng, cho nên phải vận động."
"Vận động? Đào hố?" Uyên tỏ vẻ không thể hiểu nổi, cạn lời nói, "Anh đi tìm người đánh nhau còn tốt hơn chuyện đào hố này."
Tên hề nói, "Nhưng tôi không thể tùy tiện tìm người đánh nhau, cậu sẽ tuyệt đối không đồng ý, tôi thấy cậu bận việc nửa ngày bên kia, nhảy qua nhảy lại hai đội ngũ, xem ra rất sung sướng."
Uyên nhìn không nổi tên hề ăn không ngồi rồi, bắt đầu giao nhiệm vụ cho hắn, "Anh đi thủ trước cửa ra mật thất, nhớ rõ, phải chạy thoát nhanh hơn bất luận kẻ nào, như vậy đội ngũ lâm thời này của chúng ta mới có thể thắng."
"Vạn nhất có người cản trở thì sao?" Tên hề bỏ qua hố đã đào được một nửa.
"Có thể ngăn cản, đừng giết chết người."
Tên hề tựa hồ càng nghi hoặc, quay đầu nhìn Uyên, "Lúc trước cậu cũng không nương tay như vậy."
Uyên thở dài một hơi, "Tôi cũng không muốn nương tay, nhưng mật thất này rất quan trọng với tôi, tôi phải đi mật thất trừng phạt một lần, phải."
"Đi thế nào?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tron-thoat-mat-that-vo-han/2595713/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.