Chương 64: Đô thị hoang phế, mười bốn. Trì Thác đứng ở một nơi trên tháp cao, ở nơi này, chỉ cần vươn tay thì dường như có thể chạm được đến sấm chớp trên trời. Những ánh chớp ngắt quãng vụt sáng kia chiếu sáng khuôn mặt của anh, rõ ràng đến từng góc từng cạnh. Trì Thác cúi thấp đầu, tóc mái hơi xoăn che khuất mắt trái. Khi anh ngẩng đầu lên, màu đen sâu thẳm nơi đôi ngươi nọ dường như còn dày đặc hơn cả bầu trời. Lần nào cũng như thế, cuối cùng chỉ có mấy người như vậy đi được đến nơi sâu mà thôi, trước đây còn có thêm Hạng Cảnh Trung, nhưng hôm nay chỉ có một mình anh. Trì Thác hiểu rõ rằng, người bên “Hắc huyền” và “Âm thầm” đã giữ chân bớt đám người kia, vì vậy nên không có ai đến làm phiền anh cả. Anh đưa mắt dõi về nơi biển rộng xa xa tại biên giới của thành phố, ở nơi ấy, bầu trời càng thêm nặng nề, đã trở nên đen nghìn nghịt rồi, chỉ có những tia chớp màu trắng ngẫu nhiên được đánh ra mới có thể khiến người ta nhìn được độ dày của tầng mây nơi ấy. Sóng biển ùn ùn kéo vào đất liền, một vài tòa nhà đã gần sụp đổ bị sóng biển xô ngã, sau đó chìm hẳn vào lòng biển sâu. Tuy xung quanh rất giống với khung cảnh tận thế, nhưng nó lại ngủ ở nơi này rất yên ổn… Mùi gió biển ập đến khiến người ta tê cứng, Trì Thác xoa mũi mình một cái, kiểm tra số liệu của mình một chút. Trị số tinh thần lực 10378, năng lực nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-ac-mong-tuong-chi-da-da-duc/2910021/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.