Trong một thời gian ngắn mà đã hai lần bị tuyên phán là thiên quỷ, Vương Tuấn Khải thật sự không biết nói sao cho phải. Vương Tiêu Đồ còn ở trước mặt hắn giương nanh múa vuốt, không ngừng kể tội:
"Năm xưa khi thiên quỷ xuất thế, toàn bộ đại lục đều chìm trong khói lửa. Nơi nơi dịch bệnh nơi nơi chiến tranh, máu người nhuộm đỏ lòng sông, thây ma chất chồng thành núi. Đám người đạo phái tự cho là tiếp quản trách nhiệm bảo hộ trần gian kia không ngần ngại đua chen lẫn nhau đi tìm thiên quỷ, lấy danh nghĩa vì dân trừ hại chém gϊếŧ yêu ma tứ phương, không cần biết là tốt hay xấu, chỉ cần không phải người, bọn chúng đều đồ sát không lí do."
"Nếu không phải đại nhân xuất hiện ngăn cản bọn chúng, vạn vật sinh tồn có lẽ đều bị tru diệt quá nửa."
"Đại nhân từ bi nhân hậu không so đo với bọn chúng, bọn chúng lại dương dương tự đắc cho là mình đúng, mãi cho đến khi bản thân bị dạ tập khống chế mới thối mặt đi cầu đại nhân chữa trị."
Năm đó có bao nhiêu thảm, sử sách người đời ghi không hết, chỉ có truyền thừa ký ức từ đời này qua đời khác của tộc trưởng Vương gia mới biết rõ. Từ khi nhậm chức tộc trưởng cho đến nay, đầy đầu Vương Tiêu Đồ đều là cảnh máu me tanh nồng, người so với người càng nhẫn tâm, thế đạo hoang tàn hỗn loạn như sắp đi vào thời kỳ mạt thế.
Thật ra khoảng thời gian ấy cũng có thể gọi là mạt thế, bởi vì triều đình các quốc gia chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-doi-mat-cua-em-khai-nguyen/185703/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.