Lâm Tây ngăn không được miên man suy nghĩ, bọn họ cãi nhau?
Không đến mức này, bọn họ cãi nhau nhiều như vậy, cũng không náo loạn đến nhà bà ngoại.
Vậy xảy ra chuyện gì?
Lâm Tây bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ toát mồ hôi lạnh.
Sinh bệnh? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Hay là thế nào?
Nếu không có chuyện gì, bà ngoại cũng sẽ không dùng ngữ khí nghẹn ngào gọi cô về nhà.
Lâm Tây sợ hãi, chỉ có thể thúc giục tài xế chạy nhanh một chút.
Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ? Cô có thể làm cái gì?
Cái gì cũng không làm được.
Cô bỗng nhiên thấy tuyệt vọng.
Cô cái gì cũng không có.
Trong tình yêu của cô và Trần Kiều. Cô có thể cảm giác được, Trần Kiều có một chút tự ti và sợ hãi.
Bởi vì rất nhiều. Bởi vì gia đình anh, bởi vì bằng cấp của anh, bởi vì quá khứ của anh. Anh cảm thấy Lâm Tây cực kỳ tốt, vì thế anh tự ti, sợ hãi.
Nhưng Lâm Tây cũng sẽ tự ti, bởi vì cô cũng giống anh hai bàn tay trắng, cái gì cô cũng không có, cô thật sự không tốt như anh nghĩ.
Tựa như bây giờ, cô đang đối mặt với Tào Lệ Linh khóc thút thít và bà ngoại thở dài, cô không biết nên làm gì.
Tào Lệ Linh đang nằm ở trên giường của bà ngoại ôm đầu gối khóc nức nở, đầu tóc hỗn loạn, vành mắt đỏ hồng, trên mặt còn vương nước mắt.
Bà ngoại ngoài miệng không nhịn được mắng mãi: “Thật là tạo nghiệt, thật là một thằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-mat-anh-co-ngoi-sao/428791/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.