Lâm Tây chạy đến phòng khách ngó đầu ra ngoài cửa sổ, một người vốn tưởng đã cách xa nhau vài dặm lại đang đứng ở ngoài cửa sổ, giương mắt nhìn cô.
Bóng đêm dịu nhẹ, anh càng ôn nhu.
Lâm Tây vội vàng chuẩn bị đi ra mở cửa, khi đổi giày, Lâm Tây dừng một chút, nghĩ nghĩ, chạy vào trong phòng ôm một cái hộp đi ra ngoài.
Lâm Tây mở cửa, Trần Kiều vốn định cho Lâm Tây một cái ôm, không nghĩ tới lại bị cái hộp trong lòng ngực cô chiếm chỗ.
“Đây là thứ gì?” Trần Kiều hỏi.
Lâm Tây mỉm cười, đưa lễ vật đẩy đến trong lòng Trần Kiều, “Tặng cho anh.”
Trần Kiều giương mắt hỏi cô: “Quà?”
“Ừ!” Lâm Tây mang theo một chút kiêu ngạo, gật đầu thật mạnh, vẻ mặt cầu khích lệ.
Ai biết Trần Kiều cái gì cũng không nói, mặt lặng lẽ biến đỏ.
“Sao lại đỏ mặt?” Lâm Tây có chút giật mình, cô chỉ biết những lúc cô nói lời cợt nhả Trần Kiều mới có thể thẹn thùng.
Nhưng bây giờ cô đơn thuần tặng cho anh một món quà, anh đỏ mặt cái gì?
Đây vẫn là thiếu niên lạnh lùng lúc trước cô quen hay sao!
Trần Kiều vui vẻ không nói nên lời, gắt gao ôm hộp: “Đây là món quà đầu tiên em tặng anh.”
Lâm Tây cười, “Lúc trước anh cũng tặng cho em rất nhiều quà, về sau em còn sẽ tặng quà cho anh.”
Trần Kiều lắc đầu, “Không giống nhau.”
Lâm Tây buồn bực: “Có cái gì không giống nhau?”
Trần Kiều nhấp nhấp miệng: “Em tặng cho anh, và anh tặng cho em, đương nhiên không giống nhau.”
Lâm Tây cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-mat-anh-co-ngoi-sao/428795/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.