Mọi người chủ yếu là ăn cơm, nhưng cũng ăn cả mì nữa, diện tích gieo trồng lúa mạch chỉ nhỏ hơn lúa nước một chút.
Đợt hiến lương hàng năm, lúa mạch cũng là lương thực cần thiết.
Bột mì mà dân quê ăn đều do tự mình nghiền, dùng để làm màn thầu, bánh bao, và sủi cảo, nhan sắc không được đẹp bằng dùng bột mì phú cường để làm, càng không bằng bột mì mịn hạng nhất.Ăn không tinh tế bằng bột mì phú cường, nhưng sẽ có mùi lúa mạch nồng hơn.Mợ của Hạ Hiểu Lan làm đồ chua rất ngon.Lấy củ cải vỏ đỏ lòng trắng để ngâm, nước dùng để muối đồ chua còn có muối, có đường đỏ, Lý Phượng Mai còn thêm chút ớt cay đỏ.
Làm ra của cải chua ngọt lại có chút hơi cay, rất dễ gợi lên sự thèm ăn của mọi người.
Nếu phối hợp với thịt, chỉ nghĩ tới thôi đã phải chảy nước miếng.Nhào bột là chuyện của Lưu Phân, Hạ Hiểu Lan nhận chuyện làm nhân.
Vì thế mà cô còn phải dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, ở phòng bếp tẩy tẩy băm băm, làm hai cân nhân sủi cảo.Trong nhà chỉ có từng đấy thịt, Hạ Hiểu Lan nhét sủi cảo vào tràn đầy cả hai cái bát tráng men, chính cô cũng chỉ ăn mấy cái, còn lại đều để phần cho Đào Đào vẫn chưa ngủ dậy kia.Cô còn rất ngượng ngùng:“Hôm nay trở về cháu sẽ mua thêm chút thịt.”Đúng là thịt rất đắt, nhưng một ngày ăn một cân cũng không phải ăn không nổi.Hạ Hiểu Lan biết tiền cần phải tích góp, nhưng cũng không thể chỉ kiếm tiền mà không tiêu.
Cô có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-80-tuc-phu-co-diem-cay/1091703/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.