“Đây là làm sao vậy?” Giang Ngữ San rút khăn tay lau đi nước mắt của nàng, khuyên nhủ: “Biết ngươi vẫn nhớ ta, đừng khóc nữa, ngươi vừa khóc ta cũng sắp nhịn không được nữa.”
Cố Sanh vội vã tự mình lau nước mắt , hít sâu mấy lần mới bình phục tâm tình, cười nói: “Thật là vui quá, nhất thời không nhịn được, để tỷ tỷ chê cười.”
Giang Ngữ San kéo nàng vào trong, cửa vừa mở ra mang theo một cơn gió, thổi vào khiến phong linh treo ở cửa đinh đang vang lên.
Tiếng vang phá lệ êm tai, Cố Sanh ngẩng đầu nhìn một cái, phong linh kia thủ công không giống như trong nước, tạo hình đặc biệt, là kiểu dáng nàng chưa bao giờ thấy qua.
Giang Ngữ San thấy nàng hiếu kỳ, liền cười nói: “Đây là chiếu theo phong linh của Tân La , phân phó thợ thủ công chế tạo gấp gáp, tương tự như bộ trong tẩm cung ở Tân La.”
Cố Sanh đến gần phong linh quan sát, ngạc nhiên nói: “Là tỷ tỷ họa ra? Văn án trêи đó đều rất lạ, trí nhớ của tỷ tỷ thật là tốt!”
Giang Ngữ San che miệng cười nói: “Chính là xem quá nhiều mới nhớ kỹ, lúc ở Tân La, bệ hạ mỗi lần bãi triều, ta đều ngóng trông phong linh vang lên. Chỉ cần nó đinh đinh đang đang phát ra âm thanh, có nghĩa là bệ hạ đẩy cửa bước vào, đó là hi vọng mỗi ngày của ta, không có việc gì cũng đều nguyện ý chăm chú nhìn nó, hôm nay đã không thể quên được.”
Cố Sanh khẽ nhíu mày, không muốn nhanh như vậy đã đề cập đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-de-quoc-sung-phi/726714/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.