Thẩm Uyển Vũ cho đến bây giờ đều chưa từng để ý đến mặt mũi của Thẩm Uyển Lâm, cô hung hăng liếc hắn một cái. Thẩm Uyển Lâm đang nhàn nhã cắn hạt dưa vội vàng thẳng lưng, tận lực tỏ ra bộ dạng vô tội.
Thẩm Uyển Vũ mặc kệ cậu ta, trực tiếp kéo vali của mình bước nhanh ra ngoài, đi dược vài bước đã quay đầu, nhìn chằm chằm vào mặt của Thẩm Uyển Lâm nói: “Em tốt nhất là ngoan ngoãn trở về Canada cho chị. Đừng tìm thêm chuyện phiền phức nữa.”
Thẩm Uyển Lâm dưới ánh mắt oán độc của chị gái nhà mình, động cũng không dám động, bộ dạng sợ hãi y hệt con mèo nhỏ nhút nhát.
Thẩm Uyển Vũ vừa khuất bóng, Thẩm Uyển Lâm đã vèo một cái nhảy lên, dùng tốc độ cực nhanh xông vào phòng, lục tung đồ đạc.
***
Lúc này, tại thành phố A, Hàn Hy đang nhàm chán ngồi trên ghế sopha, trên bày bày một đĩa táo được gọt cắt tinh sảo cùng đủ loại đồ ăn vặt. Hàn Hy cảm thấy, Lý Hách đang coi mình là một đứa trẻ con mà nuôi dưỡng.
Hàn Hy cắn một miếng táo, lại nghĩ mình không thể trở thành một đứa trẻ vô lo vô nghĩ thật đáng tiếc.
Người giúp việc lặng lẽ đứng ở một bên, chỉ cần Hàn Hy có yêu cầu gì, chị ta lập tức đi làm. Lúc Lý Hách đi vắng, Hàn Hy đúng là rất giống một ông chủ cao cao tại thượng.
Nhưng dù có giống đến đâu thì cũng không phải chủ nhân thật sự. Hàn HY vừa đi đến gần cửa, lập tức đã có hai vệ sĩ nghiêm túc đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-hop-phap-tinh-nhan/1951930/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.