Chờ hai người Dược Tam Thông đi rồi, Phó Ngôn Khanh thần sắc buồn vui không rõ, quả thật nàng vui vẻ đến cực điểm, thế nhưng cũng lo lắng đến cực điểm, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ độc kia mang đến tổn thương khó lường cho Triệu Tử Nghiễn. Cúi người nhìn xem nàng ấy vẫn nắm chặt ngón tay mình, trong lòng Phó Ngôn Khanh vừa chua xót vừa mềm mại, xoay tay lại nhẹ nhàng đem những ngón tay lành lạnh của nàng ấp vào trong lòng bàn tay, nàng cúi đầu hôn lên trán nàng ấy một chút, dịu dàng nói: "Cảm ơn nàng vẫn còn ở bên ta."
Một lát sau nàng vừa định rút tay ra, Triệu Tử Nghiễn nhưng lại dùng thêm vài phần lực, Phó Ngôn Khanh cười thở dài: "Vẫn là dính người cực kỳ." Không đành lòng rời khỏi, Phó Ngôn Khanh vén chăn lên, nghiêng thân nằm bên người Triệu Tử Nghiễn, đem nữ nhân gầy yếu kéo vào trong ngực.
Trong lòng nhớ nhung thân thể của nàng, thẳng đến sau nửa đêm, Phó Ngôn Khanh mới ngửi ngửi hương vị trên người Triệu Tử Nghiễn, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh tỉnh dậy, Triệu Tử Nghiễn vẫn còn đang ngủ rất say. Phó Ngôn Khanh rời giường thay y phục xong, liền căn dặn nhà bếp hầm cháo tổ yến, trông coi Triệu Tử Nghiễn tỉnh.
Lần nữa ý thức quay trở về, Triệu Tử Nghiễn lập tức liền mở mắt ra, đột nhiên bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nàng nhíu mày híp mắt lại, có chút không khỏe mà quay đầu, trong miệng trầm thấp hô gọi: "Khanh nhi." Tiếng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-khanh-tam-pho-nghien/2441029/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.