Triệu Huân chính là trưởng tử của đại hoàng tử, năm nay tám tuổi, cũng chính là hoàng trưởng tôn, hoàn toàn chính xác có tư cách.
"Nhưng là, năm đó chuyện Thẩm quý phi truyền ra, thân phận đại hoàng tử không rõ ràng, tiểu điện hạ cũng huyết mạch nghi hoặc, huống hồ hôm nay tiểu điện hạ mới tám tuổi, làm sao có thể gánh trách nhiệm này?" Ngự sử đại nhân lông mày vặn chặt, chán nản nói.
Phó Ngôn Khanh sau khi nghe xong chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, Lý Phú cũng kịp phản ứng, lập tức mây đen như tứ tán đi, tiểu điện hạ không thể gánh vác giang sơn, lúc này đây lại là chuyện tốt.
Kinh thành giờ phút này tạm thời an bình, nhưng lại là gió giật trước lúc bão về. Cảnh đế tình huống ngày càng lụn bại, Triệu Tử Nghiễn mặc dù không muốn thấy hắn, thế nhưng mỗi ngày đều đến thăm hắn một chút.
Năm Cảnh Thái thứ hai mươi ba, ngày mười bốn tháng tám, Cảnh đế băng hà, kinh thành giới nghiêm. Lúc ngự long chuông nặng nề vang lên chín hồi chuông rung chuyển kinh thành, chính là lúc diễn ra quốc tang hoàng đế Đại Hạ.
Trong lúc nhất thời cả nước tang thương, toàn thành treo vải trắng. Bởi vì không có hoàng hậu, tang sự liền do tam công (thái sư, thái phó, thái bảo) đảm trách. Toàn thể văn võ bá quan mặc đồ trắng, thay mũ quan bằng khăn tang. Cổng thành, cổng cung đóng chặt. Các tướng lĩnh, binh sĩ đều nghiêm mật thủ hộ các ngõ ngách hoàng thành, bảo vệ cẩn mật mọi lối ra và nội cung.
Trước linh vị Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-khanh-tam-pho-nghien/2441039/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.