Đúng vậy! Dương Giác rất rất xấu hổ!
Trong đó có rất nhiều ảnh chụp đều do cậu chụp lén, bây giờ lại còn bị chính chủ phát hiện, sao không xấu hổ cho được chứ?
Dương Giác trừ bỏ cảm thấy xấu hổ ra, tay chân còn rất luống cuống không biết phải làm như thế nào
Lạc Tu nhìn cậu, lặng lẽ tắt máy tính, nói lời cảm ơn với Dương Giác: “Cám ơn, tôi dùng xong rồi"
Dương Giác lúng tung nói:" à à, xong rồi xong rồi"
Lạc Tu đứng dậy, “Đi thôi, đi xuống rồi cùng uống cà phê"
“a, Được được” Dương Giác nói theo.
Lạc Tu nhìn ra cậu rất không được tự nhiên nhưng lại không nói ra cái gì, làm như không có chuyện gì phát sinh.
Lạc Tu cũng không hỏi cậu, anh cũng làm như không có chuyện gì phát sinh khiến Dương Giác hít sâu một hơi, thoáng cái liền thả lỏng.
Xuống phòng khách Lạc Tu ngồi ở trên sô pha, Dương Giác đi lấy cà phê.
Hai ly cà phê đặt xuống bàn, Lạc Tu bưng lên một ly tinh tế nhấm nháp một ngụm, nhàn nhạt cười cười.
“Không tồi, hương vị rất ngon"
Dương Giác cũng lộ ra một nụ cười.
" Có thật không? Nếu thích thì anh uống nhiều một chút"
Hai người câu được câu không trò chuyện, một ly cà phê mà uống hết nửa giờ.
Sau đó Lạc Tu đứng lên. “Lúc này cũng không còn sớm, cậu nên nghỉ ngơi đi, tôi về đây"
Dương Giác gật đầu. " Được, tôi đưa anh ra cửa"
Lạc Tu không cự tuyệt.
“chào nhé, cám ơn cà phê của cậu.” Lạc Tu đổi giày xong liền nói.
Dương Giác vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-lac-thieu/2480842/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.