Editor: trucxinh0505
Tần Mục Ẩn cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt nàng, trãi qua nhiều ngày mỏi mệt, cọ cọ gương mặt ửng hồng, hỏi Lê Uyển, “Ở nơi này sợ hãi không?”
Thân mình Lê Uyển run lên, đón nhận ánh mắt thương tiếc của hắn, lắc lắc đầu, người ngõ nhỏ đích xác như Chúc đại phu nói, cho dù làm việc không quang minh lỗi lạc, đối với người trong ngõ coi như không tồi, Giang mụ mụ còn đặc biệt đi ra ngoài hỏi thăm qua, một khối khu vực này, ở Thương Châu coi như có tiếng phức tạp, người tiến vào ở hàng năm không có dọn đi ra, lâu rồi, đối với nơi này đều có cảm tình, Trương mụ mụ cố ý hỏi qua, người bên ngoài đối với bên này khinh thường nhìn tới, người nơi này cũng khinh thường người bên ngoài.
“Người bên này không bằng bên ngoài khó khăn…” Lê Uyển há miệng thở dốc, đột nhiên ngậm miệng lại, Tần Mục Ẩn tìm được nơi đây, sợ là thám thính tình huống chung quanh rõ ràng.
Nàng không ra tiếng, Tần Mục Ẩn nhìn chằm chằm mặt mày nàng, nhìn nàng lúc này cùng trước kia có chút bất đồng, làn da trắng nõn, mặt phấn má đào, lông mi thật dài che đậy ánh mắt đen láy, Tần Mục Ẩn đè thấp thanh âm, “Sao không nói?”
Lê Uyển giương mắt, lắc lắc đầu, nói lên chuyện khác, “Sợ là Hầu gia còn chưa có gặp qua lão phu nhân, lão phu nhân ở cách vách!”
Tách đề tài ra, Lê Uyển nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng không đồng nhất chiếu trên cửa sổ, thanh âm bên ngoài nháo lên không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-nguyen-phoi-vo-ca/481129/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.