Edit: Bông
Mới khai giảng một ngày, Cao Chí Bác đã khiến cho giáo viên toàn trường đối với hành vi "nhắm mắt dưỡng thần" của Cao Chí Bác coi như không thấy.
Ban đầu cũng có vài giáo viên không phục, mỗi lần giảng bài đều gọi Cao Chí Bác lên bảng trả lời, nhưng lần nào cũng ngậm ngùi ăn cục tức.
Trẻ con hơn mười tuổi là thời điểm không yên phận nhất, Cao Chí Bác dùng tác phong "cao điệu" của hắn hấp dẫn không ít người, thu về rất nhiều lời bàn tán.
Trường khá xa nhà nên mẹ Cao dứt khoát cho Cao Chí Bác trọ ở trường, đến cuối tuần nghỉ lại trở về nhà.
Cao Chí Bác kiên quyết không đồng ý, mẹ Cao thấy vậy cũng mặc kệ hắn.
Mỗi ngày đến giờ tan học, Cao Chí Bác đều đạp xe đến đón Hạ Dư Huy về.
Tháng chín, trời vẫn còn rất nắng nóng, Hạ Dư Huy đứng đợi mà thấy đầu hoa mắt đau.
Ngoài cổng trừ phòng bảo vệ ra thì không có chỗ nào có thể che nắng, Hạ Dư Huy lại không tiền để đến mấy hàng bán đồ ăn vặt, đành phải đứng nép ở cửa phòng bảo vệ để hưởng bóng mát.
Cao Chí Bác từ xa đã thấy Hạ Dư Huy đứng lẻ loi một mình, tâm cũng thấy đau theo.
Hạ Dư Huy nhìn thấy Cao Chí Bác, hớn hở chạy đến.
Ngược nắng, Cao Chí Bác không nhìn rõ nét mặt của Hạ Dư Huy, nhưng hắn lại cảm thấy ánh nắng trên đỉnh đầu không còn gay gắt nữa mà trái lại còn ấm áp, thoải mái hơn.
"Anh."
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy lên, vươn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-nhat-ki-nuoi-lon-vo-yeu/1788657/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.