“A? Giống với cô gái mà cậu thích?” Lý Tích Phàm đột nhiên ghé sát vào Trần Mộc Sâm, trên mặt tràn ngập bỡn cợt. Giọng điệu của y như thói quen mà lộ ra chút trêu tức, nhưng chỉ có y tự mình biết, ngay khi nghe Trần Mộc Sâm nói ra một câu kia, nội tâm của y hệt như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, không cách nào bình tĩnh lại.
Kỳ thật Lý Tích Phàm nói ra những lời này, nhấn mạnh chữ “Thích” trong câu nói, nhưng Trần Mộc Sâm lại cho rằng Lý Tích Phàm để ý chuyện hắn nói y giống phụ nữ, liền vội vàng ấp a ấp úng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm… Tôi là nói anh giống cô ấy, thật sự không cố ý nói anh… Ẻo lả … Anh không hề giống con gái, anh… Anh lớn lên thực xinh đẹp, giống … giống cô gái tôi thích”
Hắn vừa nói, vừa chân thành nhìn vào Lý Tích Phàm, như là từ trong bóng dáng của y, hoài niệm về người đã gặp trong buổi tối hôm đó, cô kéo tay hắn cùng ca hát, cô cũng từng mềm mại nép sát vào người hắn.
Lý Tích Phàm ngay lập tức cong môi mỉm cười, sau nhiều năm rời xa quê hương như vậy, đây là lần đầu tiên y thực sự mỉm cười, nụ cười chạm sâu vào đáy mắt.
“Chuyện kia, anh vì sao lại muốn đi giả là người bị tai nạn xe?” Trần Mộc Sâm nhìn Lý Tích Phàm, nhịn không được hỏi.
“Mẹ của tôi đang bị bệnh, trong nhà thiếu tiền, cứ như vậy….” Lý Tích Phàm giống như không mấy để ý nói ra, sau khi nói xong mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-tien-nhan-muon-nghich-tap/1954930/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.