Long Mặc Thâm cẩn thận đặt cô gái xuống đất vừa nhìn thấy vết thương sau gáy cô thì sắc mặt liền biến đổi.
“Ai làm?”
“Hắn.” Đường Ngữ Âm chỉ tay vào người đàn ông đang quỳ mọp dưới đất.
Anh không nói lời nào, phất tay ra hiệu cho trợ lý đằng sau cầm lên một con dao găm, phóng thẳng vào yết hầu người đàn ông kia.
Tí tách!
Bàn tay Đường Ngữ Âm gắt gao nắm chặt lấy lưỡi dao sắc nhịn, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ đầy xuống sàn gỗ.
“Em…!” Long Mặc Thâm vội lao đến, lấy con dao trong tay cô ra rồi trự tiếp bế cô lên, đem đi.
“Em coi thường mạng sống của mình như vậy sao?”
“Hắn ta không đáng chết.” Cô trầm mặc trả lời.
“Hắn ta không đáng chết, vậy thì ai đáng chết? Em? Em không màng bản thân đang bị thương, lao vào cứu hắn.
Em coi mạng mình là cỏ rác sao? Nếu như em không bắt được con dao thì nó sẽ xuyên thẳng vào ngực em đấy, em không sợ chết à?”
“Bình tĩnh nào, chân mày anh sắp dính cả vào nhau rồi đấy.” Đường Ngữ Âm cười cười, đưa tay vuốt lên mắt anh.
“Anh đang nghiêm túc.” Long Mặc Thâm đưa tay gỡ tay cô ra.
“Thật ra, em cứu anh ta chỉ đơn thuần là vì cảm thấy thương hại.
Cả nhà anh ta đều bị Đường Ân một tay khống chế, con gái nhỏ anh ta còn đang bị bệnh nặng.
Đường Ân cất công như thế, bởi vì muốn sử dụng anh ta như kẻ gánh tội thay, đáng tiếc là không đạt được mục đích.”
“Cho dù thế nào thì anh cũng không đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-uc-vo-yeu-khong-ngoan/199427/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.