“Con nói thế là sao? Tiểu Âm, không lẽ con…”
“Đúng, con chính là trùng sinh sống lại.
Ông ngoại, ông không tò mò tại sao con sống lại ư?” Đường Ngữ Âm không nhìn sắc mặt Vân lão gia, trực tiếp kể lại toàn bộ kiếp trước cho ông nghe.
Vân lão gia nghe xong toàn bộ câu chuyện, sợ hãi đến run rẩy tay chân.
“Con… con nói là thật?”
“Toàn bộ đều là sự thật.”
“Khốn nạn! Bọn người kia dám làm vậy với con, ta phải trừng trị bọn chúng.” Vân lão gia tức giận, định đứng lên đi tìm đám người Lam Hinh Nhã tính sổ.
“Ông ngoại bình tĩnh chút, không phải con vẫn còn ở đây sao?” Đường Ngữ Âm nhàn nhã uống trà như không nhìn thấy vẻ sốt sắng trên mặt Vân lão gia.
“Vậy con định làm gì? Con muốn gấp rút chữa bệnh cũng là vì việc này?”
Đường Ngữ Âm không nhanh không chậm trả lời “Đúng.”
“Không bao giờ.
Cho dù ông có đủ khả năng thì chuyện này sẽ không xảy ra.
Ngữ Âm, con đừng ngang bướng nữa được không? Cứ từ từ, ông chắc chắn sẽ loại bỏ được khối u trong não con, nhưng vấn đề là con phải thật kiên nhẫn.
Con cưỡng chế điều trị như vậy, khá nào đẩy bản thân vào hố lửa? Cho dù chữa được thì đã sao? Ông không thể chắc chắn là không để lại di chứng cho con được.
Nghe ông, chuyện này chỉ cần con kiên nhẫn điều trị theo đúng liệu trình của ông thì đảm bảo sẽ không để lại di chứng.
Con cưỡng chế điều trị như vậy khả năng để lại di chứng là rất cao…”
“Con không quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-uc-vo-yeu-khong-ngoan/199456/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.