Thiếu niên nghe xong, hơi hơi ngẩn ngơ, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, bĩu môi nhẹ giọng cãi lại nói: "Vì sao muốn ta kêu ngươi là ca ca? Tuổi tác ngươi lớn hơn ta sao?"
Dạ Lăng Vân không để ý lắm, cúi đầu, buồn cười nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy, như cũ tự tin nói: "Ta năm nay mới vừa tròn mười ba tuổi, có phải so với ngươi lớn hơn hay không?"
Nghe được Dạ Lăng Vân trả lời, thiếu niên hơi hơi nổi lên quai hàm, tức giận lại không tình nguyện nhẹ gọi một tiếng: "Dạ ca ca."
"Ha hả, thật ngoan." Dạ Lăng Vân vươn tay ra vỗ vỗ đầu thiếu niên lông đang xù xù, bộ dạng chiếm tiện nghi lớn đắc ý.
"Nơi này chỉ có một mình ngươi ở sao?" Dạ Lăng Vân tiếp tục hỏi.
"Không phải, ta ở cùng mẫu thân, thân thể mẫu thân không tốt, không ra khỏi cửa được." Mặt thiếu niên mang bi thương trả lời nói.
"Nga, như vậy a." Dạ Lăng Vân xấu hổ gãi gãi đầu, vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Một sân hoa cỏ kia, đều là một mình ngươi xử lý?"
"Ân, ta thực thích cùng chúng nó ở chung với nhau." Nhắc đến hoa hoa cỏ cỏ, trên khuôn mặt thiếu niên hiện lên ý cười thoải mái, vui sướng gật gật đầu.
"Kia, hoa cỏ kia còn không chưa xử lý xong nhỉ? Ta có thể hỗ trợ không?"
Dạ Lăng Vân nghĩ không được liền rời đi, hắn hơn mười tuổi mơ hồ biết được mục đích phụ thân dẫn hắn tới Cố gia, với việc bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-vi-nguoi-dien-cuong/567713/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.