Tống Thanh Thư chưa bao giờ oán hận mình như vậy, ngày thường bướng bỉnh không chăm chỉ luyện võ, khiến hắn khi đuổi theo Ân Ly không thể gặp được nàng trước, làm dịu đau buồn cho nàng. Rời khỏi quán nhỏ đuổi theo, võ công và khinh công của hắn không kịp với Trương Vô Kỵ, chờ hắn đuổi đến phía xa xa, chỉ thấy nha đầu xấu xí của hắn òa khóc nức nở trong lòng Trương Vô Kỵ hai má sưng đỏ, mắng phụ thân nàng, mắng A Ngưu ca, mắng Trương Vô Kỵ.
Nha đầu xấu xí, nha đầu xấu xí của hắn, hắn sao có thể nghĩ như thế, nha đầu kia xấu như vậy, nàng là vị hôn thê của Trương sư đệ, làm sao lại có thể là của hắn? Tống Thanh Thư nhìn hai người phía xa, thất hồn lạc phách lảo đảo rời đi, mờ mịt đến một khách sạn gần nhất, lần đầu tiên không để ý hình tượng, vứt luôn phong phạm, ôm bình rượu to uống ừng ực.
Trong lòng mù mịt, tại sao nhìn thấy nha đầu xấu xí trong lòng vị hôn phu của nàng lại khổ sở như vậy? Loại khổ sở này khiến hắn không thở nổi, tim giống như bị một con dao sắc mài qua mài lại, vừa đau vừa chua xót, thậm chí hắn còn nảy sinh một ý nghĩ độc ác, muốn đem cốt nhục duy nhất của Ngũ sư thúc kia hung hăng tra tấn, muốn giết hắn, muốn cho hắn thân bại danh liệt. Ngón tay Tống Thanh Thư nắm chặt lại một chút, vò rượu đang cầm vỡ toang, mảnh vỡ rơi loảng xoảng xuống đất.
Tống Thanh Thư hơi giật mình nhìn bàn tay còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/2108754/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.