Cái gì? Ngọc Thần thế nhưng hôn mê ba ngày ba đêm. Tại sao có thể như vậy. Ngọc Thần khinh công tốt như vậy, hẳn cũng là một cao thủ mới đúng, sao có thể bởi vì bị đánh mười roi mà như vậy.
Thời điểm Nguyệt Oản Oản đang muốn vọt vào liền nghe thấy được thanh âm kinh hỷ của Ngọc Lưu Tô, “Thần ca ca, ngươi tỉnh? Ngươi rốt cục tỉnh rồi?”
“Lưu Tô. Ta không sao.” Nguyệt Oản Oản nghe thấy thanh âm trước sau như một của Ngọc Thần, chỉ có vẻ có vài phần tiều tụy cùng khàn khàn.
“Thần ca ca, hoàng đế ca ca vì cái gì muốn đánh ngươi? Hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Ngọc Lưu Tô đem thắc mắc ở trong lòng hỏi ra, mấy ngày nay nàng cũng đã hỏi qua phụ thân, nhưng phụ thân cũng không chịu nói cho nàng.
“Thần ca ca đã đánh mất vật hoàng đế ca ca định đưa cho tẩu tử tương lai, hoàng đế ca ca đương nhiên muốn đánh Thần ca ca.”
Nguyệt Oản Oản đi đến trước cửa sổ, thấy sắc mặt Ngọc Thần tái nhợt, trên khuôn mặt tinh xảo giống như gốm sứ không chút huyết sắc, hắn đưa tay sờ đầu Ngọc Lưu Tô, trong mắt là vẻ từ ái của ca ca nhìn muội muội.
“Thần ca ca làm việc luôn luôn cẩn thận, như thế nào có thể làm mất đồ vật?” Ngọc Lưu Tô lộ ra bộ dáng khó hiểu.
“Kỳ thật, là Thần ca ca đem dạ minh châu tặng người.” Ngọc Thần nhìn thấy bộ dáng không tin của Ngọc Lưu Tô, lộ ra một mạt tươi cười, nhưng lại mang theo vài phần vui vẻ nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-dich-nu-khong-de-choc/253172/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.