Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô dùng tay ôm phần váy còn dư lại trước ngực mình, vừa ôm vừa nhìn Âu Dương Vô Thần nói:
- Anh... có áo không mang, xé váy tôi làm gì? Đừng có làm mấy cái như vậy nữa.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, lên tiếng:
- Cô bị thương rồi, không cảm nhận được sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngạc nhiên chớp mắt, cô dùng tay xoa lưng mình, bây giờ mới nhớ tới cơn đau rát khi nãy.
- A... - Theo bản năng thốt lên thành tiếng, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt.
Đúng là bị thương rồi, đau lưng quá này. Nhưng mà... cô bị lúc nào vậy ta? Có phải lúc chen lấn trong đám người trên thuyền không?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô không nhớ rõ lắm về những vết thương trên lưng mình nữa, lúc đó tình hình hỗn loạn, mà cô thì chỉ tập trung vào mỗi mình Âu Dương Vô Thần, nên không để ý lắm.
Người đàn ông nhìn cô một lúc, lên tiếng gọi:
- Lại đây đi!
Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên, thắc mắc hỏi:
- Làm gì?
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, ấn đường nhăn lại, nói:
- Đừng có trả lời trống không, mau lại đây.
Âu Dương Thiên Thiên cũng nhăn mày theo, đáp:
- Nhưng mà tới chỗ anh làm gì?
Âu Dương Vô Thần híp mắt, âm u lên tiếng:
- Bây giờ cô muốn ngồi đó nói với tôi tới sáng sao? Nhiệt độ đang xuống dần đấy, một lát nữa đám lửa này cháy hết, cô sẽ chết vì cóng thôi. Mau lại đây đi, còn cãi nữa tôi sẽ mặc kệ cô.
Âu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/798614/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.