Những ngày này cổng thành đóng rất sớm.
Mặt trời còn chưa ngả đằng tây, binh lính gác cổng đã vội vàng hối thúc mọi người di chuyển và trở về nhà.
Sau khi nhận được thánh chỉ tuyên bố trao quyền điều khiển đội quân ở doanh trại phía bắc và có quyền nhập thành, Triệu Trọng Đạt đã thông báo với mọi người rằng đêm nay ông ta sẽ ở lại doanh trại và tham gia thao luyện chung với toàn bộ binh lính tại đây.
Hiển nhiên đêm nay là một đêm không ngủ đối với một số người.
Nhìn lên bầu trời không chút ánh sáng, trăng sao đều đã bị mây đen che mờ đến mức giơ bàn tay lên trước mặt cũng không thể nhìn thấy rõ, Triệu Trọng Đạt âm thầm mừng rỡ trong lòng.
Dường như ông trời cũng đứng về phía bọn họ.
Cho đến khi tiếng gõ mõ trống canh vang lên tiếng cuối cùng đã một lúc lâu, Triệu Trọng Đạt cùng mười hộ vệ gươm giáo nai nịt gọn gàng, nhẹ nhàng vượt qua cổng thành đã được hé mở một khoảng nhỏ.
Có vẻ đã từng qua lại nơi này nhiều lần, quản gia quen cửa quen nẻo quất ngựa bay vùn vụt xuyên qua triền núi ngoằn ngoèo như một con quái vật ẩn mình trong bóng tối đang há miệng chờ nuốt đám người này vào bụng.
Ngay giữa ngã ba đường vô cùng lộn xộn, một bên là con đường bằng phẳng dẫn ra lộ lớn, một bên là vùng cỏ rậm rạp có đầy dấu vết bị giày xéo.
Quản gia nhảy xuống ngựa, rút ra từ n.g.ự.c áo một cái còi kỳ lạ, thổi hai tiếng ngắn, một tiếng dài.
Tiếng còi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/1531034/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.