Mạnh Cẩn căng mắt nhìn, trong lòng trào lên cảm xúc mãnh liệt.
Ông nhận ra người dẫn đầu binh đoàn hùng hậu kia là ai.
Lục hoàng tử Tiêu Cảnh Hoằng.
Ông ngay lập tức có thêm khí thế nhảy xuống hiên ngang đối đầu với đội quân của Điền Chủng đang lâm vào hoang mang.
Tiêu Cảnh Hoằng dù nhỏ tuổi nhất trong số các hoàng tử của An Khánh Đế nhưng lại là người thiện chiến nhất.
Ám vệ dưới sự dẫn dắt của hắn thực sự là những tử sĩ liều lĩnh và tàn bạo, chỉ trung thành với duy nhất một mình Tiêu Cảnh Hoằng, cho dù đứng trước cái c.h.ế.t cũng không khiến bọn họ chớp mắt.
Rất nhanh, đám binh lính đã kiệt sức sau mấy ngày chiến đấu của Điền Chủng đã sợ hãi, bắt đầu chạy tán loạn.
Tiêu Cảnh Hoằng với Mạnh Cẩn phối hợp nhịp nhàng, rất nhanh đã phi nước đại chặn đứng Điền Chủng đang chạy trốn trong đám tàn quân, một thương c.h.é.m bay đầu hắn ta.
Cuộc công thành của quân phiến loạn đã thất bại hoàn toàn.
Dân chúng vui mừng cùng quan binh mở cửa thành chào đón đoàn quân của Tiêu Cảnh Hoằng.
Mạnh Cẩn sảng khoái sóng vai cùng Tiêu Cảnh Hoằng trên ngựa, ánh mắt quét một vòng, tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn đang lẫn trong đám đông.
“Tô Y Điềm!!!”
Giọng nói sang sảng của Mạnh Cẩn giờ đây không khiến Tô Y Điềm yên tâm nữa, mà giống như hồi chuông tiễn biệt nàng về thế giới bên kia.
Ngay khi nhìn thấy Tiểu Cảnh Hoằng thúc ngựa phi như bay về phía Biện Thành, Tô Y Điềm đã cảm thấy chấn kinh hồn vía.
Vậy mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/1531232/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.