Editor: Hye JinThấy con gái đã vui vẻ trở lại, tâm tình có vẻ rất tốt, bà nhẹ nhàng thở ra, tiến lên vỗ vỗ vai con gái: "Con đứa nhỏ này đi đây vậy? Sắp đến giờ ăn cơm rồi mà còn để chị dâu đi khắp nơi tìm con."Chu Tiểu Lan không dám nói mình đi đến Điền gia từ hôn, ấp a ấp úng: "Chỉ, chỉ đi ra ngoài đi dạo."Lưu Thải Vân cho rằng con gái bởi vì bị tát một cái mà còn dỗi bà, tức giận trừng mắt một cái: "Đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm mẹ với chị dâu phải lo lắng."Chu Tiểu Lan lặng lẽ liếc nhìn Đàm Tú Phương, liền nhìn thấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Đàm Tú Phương.
Cô nhìn theo ánh mắt của Đàm Tú Phương đặt ở bàn tay đang vỗ vỗ vai mình, bừng tỉnh ngộ, Đàm Tú Phương đây là hâm mộ mình có mẹ ruột yêu thương!Đúng vậy, bất kể thế nào, cô cũng là con gái duy nhất của cha mẹ, cha mẹ luôn yêu thương cô, cho dù có giận chút thì thế nào, Chu Tiểu Lan càng nắm chắc hơn nhiều, ôm cánh tay Lưu Thải Vân làm nũng: "Mẹ ơi, chúng ta về nhà ăn cơm đi."Lưu Thải Vân nhìn thấy con gái không còn giận mình nữa, bà rất vui mừng: "Ừm, vừa lúc cha con đã trở lại."Chu Đại Toàn hút thuốc lá sợi, từ bên kia vác cái cuốc trở về người một nhà gặp nhau, đang vô cùng vui vẻ chuẩn bị về nhà ăn cơm thì thấy cha con Điền Sinh mang theo mười mấy người chú cháu anh em lại đây, cả bà Điền cũng bà mối La cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-ly-hon-1950/14721/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.