Nghe Cô Lỗ bảo thế, Quân Từ không do dự mở một hộp thuốc ra, lấy một viên thuốc màu đen… Nhìn như một quả trứng tí hon bằng sôcôla, cô trực tiếp bỏ vào miệng. Thứ này không có vị gì, trực tiếp cắn vỡ rồi nuốt xuống cũng được. Uống xong, Quân Từ cũng không cảm thấy cái gì khác thường.
“Thuốc này không có ảnh hưởng xấu gì, cho nên điện hạ không cần lo lắng, bây giờ anh có thể tiếp tục đi học bình thường.”
“Được, Cô Lỗ, có chuyện gì thì báo cho tôi biết.” Để tránh người khác nhìn ra đầu mối, lúc Quân Từ đáp lời Cô Lỗ, trên mặt cô cũng không có biểu tình gì. Hơn nữa cô đang đeo khẩu trang, nên ai có chú ý cũng không nhìn ra được cái gì.
“Vâng, điện hạ.” Quân Từ trở lại lớp học lần nữa, đến giờ cơm trưa thì đến nhà ăn của trường. Nói thật, mùi vị thức ăn ở đây khiến Quân Từ cảm thấy tương đối khó nuốt. Ăn được mấy miếng đã không nhịn được quăng đũa xuống bàn, dứt khoát đứng dậy đi thẳng về phía cổng trường, định bụng ra ngoài ăn gì đó lót dạ. Trên người còn có một chút học bổng, Quân Từ đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân. Đoán chừng nhìn dáng vẻ Quân Từ vô cùng khổ sở, thật đáng thương cho một hoàng thái tử, Cô Lỗ đành đưa ra một đề nghị.
“Điện hạ, thật ra Cô Lỗ có ý này, trước mắt ngài đăng tiểu thuyết dù có nhanh hơn nữa thì đến lúc thực sự kiếm ra tiền cũng phải một thời gian nữa, hơn nữa còn cần có người ủng hộ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nam-than-quoc-dan-tu-gia-ngoan-se-co-thuong/1967539/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.