Cảnh sát dẫn đầu huơ tay trước mặt, thế giới quan của hắn dường như bị sụp đổ:
“Ôi trời, người gì vậy?”
Cảnh sát còn chưa nói xong đã thấy Châu Thiện dìu một người đẫm m.á.u trở lại vị trí cũ, vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Tầng hai.”
Cảnh sát: chủ nghĩa duy vật của Mác học hơn hai mươi năm có lẽ sắp nát.
Công việc quan trọng hơn, cảnh sát miễn cưỡng bỏ qua các loại phi khoa học trước mắt mình, bọn họ cũng ngửi được mùi m.á.u và mùi hôi. Cảnh sát giao lưu với nhau bằng ánh mắt, cầm s.ú.n.g lao thẳng lên tầng hai.
Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục trên tầng hai: tay chân cụt đầy đất, miệng vết thương không đồng đều, giống như bị cái gì cắn. Sàn tầng hai bê bết m.á.u đen thui, thịt vụn văng tung tóe, mấy cái đầu m.á.u me nhầy nhụa lăn lóc.
Cảnh sát cũng không phải người sắt, thấy thế vội chạy ra khỏi phòng nôn ói.
Tô Đình và Cẩu Phương Vân vốn muốn lên tầng hai, nhưng bị người dựa vào n.g.ự.c Châu Thiện hấp dẫn tất cả chú ý:
“Triệu Mỹ!”
Người mà Châu Thiện cứu ra đúng là Tô Triệu Mỹ. Cô ta vốn là người xinh đẹp đáng yêu, trong ba ngày mất tích bị hành hạ không ra hình người, toàn thân đẫm máu. Tô Triệu Mỹ mặc áo cưới rách rưới, giống như bị người xé nát, chỉ có thể miễn cưỡng mấy chỗ quan trọng.
Thủ đô còn đọng tuyết chưa tan, không biết tại sao trong căn biệt thự kia không mở máy điều hòa, Tô Triệu Mỹ bị đông lạnh toàn thân cứng ngắc, chỉ còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy-thien-son-tra-tan-quan/1106702/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.