“Ca ca, tên vương bát đản….Tiểu tử họ Phương kia cùng Phùng Cừu Đao nói chuyện gì đó? Vẻ mặt xu nịnh, bộ dáng a dua, nhìn mà thấy ghét!” Tiểu Măng Non ngồi trong xe ngựa bĩu môi, hỗn đản này, bình thường làm sao lại thích chống đối với ta như vậy?
“Mật Nhi, Phương huynh là bằng hữu chí thân của ta, muội có thể đối với hắn khách khí một chút được không?” Mập Mạp cau mày khiển trách: “Chúng ta vốn là dòng dõi hoàng tộc, bình thường đã ít bằng hữu, huống hồ vừa rồi Phương huynh còn cứu chúng ta, muội không mang ơn người ta thì thôi, có thể nào lại đối xử vô lễ với hắn như vậy?”
“Ai nha, biết rồi! Ca ca cũng thật dài dòng, sau này muội đối xử với hắn tốt hơn là được.” Tiểu Măng Non chu cái miệng nhỏ nhắn, tức thì hai mắt chuyển động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giả vờ tùy ý mở miệng hỏi: “Nghe nói… Hắn …Chưa có hôn phối?”
Mập Mạp ngạc nhiên, tiện đà trong mắt lộ ra một tia tiếu ý, mỉm cười nói: “Không sai, hơn nữa muội cũng chưa có hôn phối, ha ha.”
Tiểu Măng Non nhất thời bị nhìn thấu tim đen, thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, dùng sức trừng mắt nhìn Mập Mạp: “Sau này người ta không thèm để ý tới ca ca nữa!”
Hai huynh muội ngồi trong xe ngựa, cười đùa một phen.
Mập Mạp sau khi cười xong, nghiêm mặt nói: “Mật Nhi, nếu muội thật sự có ý tứ đó, vi huynh xin khuyên tiểu muội một câu “phải cẩn thận”, phụ hoàng không bao giờ đồng ý gả công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-phong-luu-thieu-gia/22121/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.