“Dương tiểu thư, cô cũng không muốn chuyện cô một chân đạp hai thuyền bị Chương tổng biết chứ?”
Gửi cho Dương Thành Quân:
“Ông chủ Dương, ông cũng không muốn chuyện mình nuôi nhân tình ở bên ngoài sinh con gái bị vợ ông biết chứ?”
Gửi cho Chương tổng:
“Chương tổng, ông biết cô bạn gái nhỏ của ông lấy tiền của ông rồi lừa ông để nuôi tiểu thịt tươi không?”
Gửi cho vợ của Dương Thành Quân:
“Bà Giang, bà biết chồng bà dùng thủ đoạn không đàng hoàng để kinh doanh công ty còn sắp xếp con gái ngoài giá thú vào trong công ty dưới mắt bà không?”
Nhóm người này hiện tại trong mắt Khương Nặc đều là dê béo, phải tìm từng người một để kiếm tiền.
Người trả lời nhanh nhất là Dương Nịnh.
Điện thoại di động còn chưa đưa lên tai, chỉ nghe thấy Dương Nịnh gào lên: “Mày là ai? Mày muốn làm gì?”
Khương Nặc không nói lời nào, từng giây từng phút trôi qua, Dương Nịnh có hơi hoảng hốt, hỏi không chắc chắn: “Mày đang nghe chứ?”
“Ừm.”
“Mày... rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Khương Nặc lên tiếng, nhưng Dương Nịnh không nhận ra cô, rõ ràng nhớ thương thiết kế của cô lâu như vậy, cũng không nhìn kỹ cô.
Đi thẳng vào vấn đề, Khương Nặc bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ, nếu cô không muốn chuyện cô ngoại tình với Uông Tiệm Ly truyền đến chỗ Chương tổng kim chủ của cô, thì cầm 500 ngàn đến đổi chứng cứ.”
“Cô là Khương Nặc?” Lúc này Dương Nịnh mới nhận ra, lần đầu tiên d.a.o động lớn như vậy trước mặt Khương Nặc: “Làm sao cô biết tôi...”
“Tất cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/2720571/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.