Khương Nặc nhìn anh ta, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cô có một loại cảm giác vô cùng vô cùng mãnh liệt, rằng linh khí nồng đậm kia chính là từ trên người anh ta truyền đến, mãnh liệt đến mức khiến cho vết sẹo trên xương quai xanh của cô bắt đầu ngứa ngáy.
Nếu như nói từ trên những đồ cổ kia có thể cảm nhận được 5 điểm, vậy thì giờ khắc này đây, từ trên người anh ta truyền đến ít nhất phải 5000 điểm.
Nhưng lần trước gặp anh ta, cô cũng không có loại cảm giác này.
Điều đó chứng tỏ cỗ linh khí này cũng không phải tự thân anh ta có, mà là lúc này trên người anh ta mang theo thứ gì đó.
Cô gần như có thể khẳng định, cỗ linh khí nồng đậm này có thể dễ dàng khiến cho không gian của cô thăng cấp.
Khương Nặc không khỏi nín thở.
Không thể phủ nhận rằng cô rất tò mò về người đàn ông bí ẩn này, bởi vì có một mối liên hệ mơ hồ với không gian của cô mà cô khó có thể bỏ qua.
Nhưng đồng thời, cô cũng không nắm chắc lập trường của đối phương là gì.
Ở trên bến tàu, hẳn là anh ta đã phát hiện ra cô.
Lúc ấy Khương Nặc dám không kiêng nể gì mà thu hết đồ vật trên bến tàu là vì nắm chắc không bao lâu nữa nơi đó sẽ bị nước biển xâm chiếm, hết thảy đều chìm vào trong nước.
Cho nên cô không sợ bị theo dõi.
Hơn nữa dọc đường đi, cô cũng không đối mặt với bất kỳ người nào.
Nhân tố duy nhất không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/2720691/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.