Có một hố to nằm cách quốc lộ đối diện biệt thự mười lăm phút đi bộ, hẳn là người ta đào nền xây dựng công trình nhưng phải gác lại, rác thải trong nhà bọn họ phần lớn đều ném ở đó, có khi Khương Nặc cũng đi nơi khác vứt.
Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy thì cô cứ việc bỏ vào không gian rồi lại lấy ra sau.
Trước đây muốn ra ngoài đều phải chọn lúc không đổ mưa axit, hiếm có khi hành tẩu dưới cơn mưa như thế này.
Trở lại biệt thự, cô cởi áo mưa, cẩn thận treo lên giá áo trên cửa cho nó tự khô, sau đó lại cởi ủng đi mưa, thay dép vải rồi đi lên lầu.
Mẹ cô đang hái rau chân vịt trên lầu ba.
Khương Nặc nhìn thấy thì vội vàng gọi bà ấy vào: “Vẫn còn mưa đất, đừng hái nữa, đợi ngày mai đi.”
“Được.” Vu Nhược Hoa cũng nghe lời cô khuyên, dứt khoát dùng dây nilon buộc đống rau chân vịt vừa hái này lại rồi ném vào trong thùng nước, một tay bung dù, một tay ôm thùng đi vào.
“Cẩn thận hai mắt.” Khương Nặc nói.
Nhà kính được đặt bên trong nhưng lại sát mép ngoài, bước ra khỏi phòng một chút là không thể chắn được mưa.
“Không sao, có vài bước chân thôi.” Vu Nhược Hoa cẩn thận cụp dù treo lên cửa.
Theo lý thuyết thì mấy loại vật liệu có kết cấu như thủy tinh có thể chống chịu được mưa axit cho nên Khương Nặc chỉ che tấm nhựa ở mấy chỗ có kết cấu là sắt thép, không để cho chúng tiếp xúc với cơn mưa axit và cô thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/2720756/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.