Từ Kỉ sắp phát điên rồi, sao cô ta dám đến Cục Công an?Cô ta hận ko thể bẻ gãy xương của con khốn Dung Yên này.hiện tại phải làm sao?Có cần thiết phải đi hay không?Cô ta ngẩng đầu, trên mặt còn sưng do bị đánh, phẫn nộ nói, "Dung Yên, dù sao thì, ta cũng không muốn cãi cọ với ngươi, nhưng ta là trong sạch, Diệp Duật, em chịu không nổi cái loại vũ nhục này, đời này anh phải sống tốt……"Nói xong câu đó, cô ta đập mạnh vào bức tường ngoài của nhà họ Tần ...!Phịch một tiếng.Cả người mềm mại ngã xuống đất, trực tiếp ngất đi.Lỗ máu do va chạm để lại trên trán trông hơi đáng sợ.Diệp Duật kinh hãi, hắn thật không ngờ Từ Kỉ lại làm ra chuyện này.Sau khi định thần lại, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Dung Yên, "Dung Yên, nếu Từ Kỉ xảy ra chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."Nói xong, hắn chạy tới bế Từ Kỉ đang hôn mê.Dung Yên cười lạnh, nữ nhân Từ Kỉ này thật sự đủ tàn nhẫn, có thể tàn nhẫn ra tay với chính mình.Thật ra, vừa rồi cô có thể ngăn Từ Kỉ lại.chính là ...!sao cô phải cản cô?Nữ nhân này chính là phải giáo huấn lại, cú đau này, thì tính cái gì?quan trọng nhất chính là, thi đại học cũng đã qua vài tháng, chứng cứ thật đúng là không có, tự nhiên cũng không thể đi Cục Công An."Không buông tha ai cơ? Này còn không phải cô ta không muốn đến Cục Công an? Cho nên, các ngươi không thể đi.
Lời xin lỗi trước toàn thôn với phí thiệt hại tinh thần còn chưa trả xong ta đâu, về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-70-mang-khong-gian-vat-tu-ve-lam-ruong-lam-giau/1468240/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.