"Ai cha! Trời thì lạnh như thế, cởi truồng mà chạy thì đúng là gan cùng mình!" – bác gái lắc đầu – "Thế nhà cháu có mất mát gì không?"
Liễu Vân Sương thở dài một tiếng, mặt cố tỏ vẻ mệt mỏi:
"May mà cháu phát hiện sớm, bọn họ chưa vào được nhà. Nhưng con chó nhà cháu thì bị đánh thuốc mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cháu nghĩ, chắc tụi nó định trộm lương thực. Mà khổ thế chứ, nhà cháu cũng chẳng dư dả gì, thế mà vẫn bị nhắm tới."
Cô hạ giọng, "Bác gái cũng nên cẩn thận, cháu lo tụi nó sẽ quay lại lần nữa đấy."
Lời này vừa dứt, mặt bác gái liền đổi sắc, cau mày đầy cảnh giác:
"Ăn trộm lương thực? Năm nay nhà ai chả thiếu ăn! Cái bọn trời đánh thánh vật, muốn ép người ta vào đường chết chắc?! Không được! Đi, bác đi với cháu tới nhà đội trưởng, chuyện này không thể để yên được!"
Thấy chưa, chỉ cần động chạm đến miếng cơm manh áo, người dân lập tức nổi giận. Chính vì thế, Liễu Vân Sương không chỉ đích danh nhà họ Hứa, cũng chẳng nói rõ mưu đồ thật sự của tụi kia — cứ để dân làng tự liên tưởng sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Trên đường, bác gái không ngừng kể cho những người quen đi ngang, chuyện ba tên trộm táo tợn định đột nhập vào nhà Liễu Vân Sương, lại còn đầu độc chó.
Vậy nên, khi đến cổng nhà đội trưởng Trương Trường Minh, phía sau đã lố nhố gần hai chục người.
"Ơ cái gì thế này?" – Trương Trường Minh đang đổ tro trước sân, thấy đám người vây đến thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2786232/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.