"Sao mang ít thế?" – Vân Sương ngạc nhiên.
"Trên núi có còn gì đâu. Trời rét thế này, rau dại hay rau trồng cũng hỏng gần hết. Còn ở nhà thì phải để lại chút ăn dần, có bao nhiêu thì đem bấy nhiêu thôi." – Lý Quốc Phong giải thích.
Quả đúng vậy. Mùa đông về, đồ ăn càng khan hiếm. Người làm nông cả năm chỉ mong chờ vào mấy tháng cuối, giờ qua rồi thì chỉ còn lo gắng mà sống tiếp.
Mọi người cùng nhau đến chợ phiên. Hôm nay phiên đông, người bán đồ rừng khá nhiều. Sản phẩm nhà Lý Quốc Phong nhìn chung không có gì nổi bật so với người khác. Nhưng gian hàng của Vân Sương thì khác hẳn. Vừa mới bày ra đã bị người ta vây lại.
"Biết ngay hôm nay cháu sẽ đến mà! Rau nhà cháu ngon lắm, lần nào tôi mua cũng thấy đáng đồng tiền." – Một bà cụ niềm nở cười, giọng vừa ấm vừa thân thiện.
"Vâng ạ, hôm nay cháu còn có ít ớt chuông với ớt chỉ thiên nữa, nhưng không nhiều đâu. Cháu chỉ trồng vài gốc thôi, bác xem, còn tươi lắm này." – Vân Sương vừa nói vừa nhanh tay lựa ớt cho bà.
Ớt chỉ thiên thì nhỏ dài, màu đỏ thắm, quả nào cũng non mướt. Còn ớt chuông thì to bằng cái chén, thịt dày, nhìn phát biết là hàng xịn.
"Ôi chao, loại ớt này hiếm lắm đấy. Cô gái, cháu tính bao nhiêu một cân đây?"
“Bác ơi, ớt chuông này một hào một quả, còn ớt chỉ thiên thì một hào ba ba quả ạ. Bác cũng thấy rồi đấy, chỉ còn chừng này thôi, muốn lấy thêm cũng chẳng còn đâu.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2786236/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.