Khoan đã... tại sao anh vẫn còn ôm chặt lấy cô thế này?
Chỉ nghĩ đến cảnh tối hôm qua, chính mình dám gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ, mặt cô lập tức nóng bừng, chỉ muốn chui xuống đất.
Cẩn thận nhấc cánh tay kia ra, vừa mới gỡ được một nửa thì đôi mắt đen thẫm kia lại mở ra, giọng nói khàn khàn mà lười biếng vang lên.
"Vân Sương, em tỉnh rồi à?"
"Ừm... tỉnh rồi."
Đã bị phát hiện, cô cũng chẳng còn cách nào lén lút nữa, đành buông tay xuống.
Chỉ là, đôi má cô vẫn hồng ửng lên, may mắn là ngoài kia trời còn chưa sáng rõ.
"Anh ngủ thêm một lát đi. Em phải ra hái rau, đợi anh tỉnh rồi hãy dậy ăn cơm nhé."
"Được."
Anh quả thật đang cần nghỉ ngơi, nên không nói thêm gì.
Liễu Vân Sương vội vàng xuống giường, bước ra ngoài.
Nhưng ngay khi tay chạm vào cánh cửa, giọng nói trầm thấp kia lại vang lên phía sau lưng.
"Vân Sương—"
"Sao vậy?"
"Đêm qua em ngủ cùng anh rồi, từ nay phải chịu trách nhiệm với anh đó!"
Một câu như sét đánh ngang tai.
Ôi trời ơi, cô vừa nghe gì thế này?
Chân tay luống cuống, suýt chút nữa thì vấp ngã, cô vội hấp tấp chạy ra ngoài.
Sau lưng, tiếng cười đắc ý của Kiều Dịch Khất vang lên, rõ ràng là trêu chọc mà lại khiến người nghe vừa tức vừa thẹn.
Đáng ghét đến mức muốn cắn cho một cái!
...
Ra ngoài ruộng, Đỗ Nhược Hồng đã cúi người làm cỏ.
"Vân Sương, em dậy rồi đấy à?"
"Vâng, chị dâu cũng dậy sớm thật."
"Hôm qua Điền Mẫn nhắn chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2888159/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.