Chu thị gào thét “bớ người ta giết người…giết người…”, rồi bắt đầu mắng chửi làm cho nước miếng văng tung tóe. Sắc mặt Liên lão gia tử tái xanh, dứt khoát mang giày xuống đất, cúi đầu chắp tay sau đít đi ra ngoài tránh né. Liên Lan Nhi nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, vội vàng nâng tinh thần, tiến lên trấn an Chu thị.
“Nương, nương. . .” Liên Lan Nhi vội đi tới bưng kín miệng Chu thị, che lấp những lời mắng chửi của bà, một bên tránh né mọi người, một bên ngầm nháy mắt với Chu thị.
“Mạn Nhi a…con xem, những lời mắng chửi này của bà nội con vẫn còn hồ đồ hỗn loạn, đây là bà chửi cô cả đó, không liên quan gì đến các con đâu. Để bà nghỉ ngơi một chút, ta nghĩ sau khi bà nằm nghỉ một lát là có thể khỏe lại rồi”. Liên Lan Nhi nghiêng đầu về phía Liên Mạn Nhi lấy lòng cười nói.
Mặc dù bị thân khuê nữ lôi kéo, Chu thị vẫn giãy dụa lợi hại như trước, miệng cũng không chịu nhàn rỗi. Cho dù bà khua tay múa chân loạn xạ nhưng cũng không hề đụng đến trên người Liên Lan Nhi hay là giáng xuống mặt nàng ta cái bạt tay nào.
Liên Lan Nhi bận rộn đổ một thân đầy mồ hôi, cuối cùng cũng làm cho Chu thị an tĩnh lại. Lúc này Liên Lan Nhi mới buông bàn tay đang nắm Chu thị ra, để Chu thị nằm ngang trên giường đất.
Liên Mạn Nhi âm thầm líu lưỡi, nếu nói nhẫn tâm, Liên Lan Nhi mới đích thật là tàn nhẫn a. Nhìn dáng vẻ kia của Chu thị, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tieu-dia-chu/1734655/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.