Cố Dục Hàn bỗng nhiên trở về, tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Tất nhiên lễ truy điệu đã được hủy bỏ ngay lập tức, lãnh đạo đều tới thăm anh như ong vỡ tổ.
Hà Loan Loan lau nước mắt, vui mừng như ăn tết, cô tự mình đi đun nước, đi rửa trái cây, chiêu đãi mỗi một người tới nhà.
Cuối cùng, Cố Dục Hàn mở miệng: "Tôi đang bị thương, tạm thời không thể chiêu đãi mọi người được, nhưng trong lòng đều biết mọi người quan tâm đến tôi. Chờ tôi khỏi rồi lại mời mọi người cùng nhau ăn cơm."
Các lãnh đạo và đồng nghiệp đều hiểu rõ tình trạng hiện tại của anh.
Bất kể nói như thế nào thì Cố Dục Hàn có thể trở về đều đã là kỳ tích rồi!
Tư lệnh Mộ có tính cách kiên nghị lạnh lùng như vậy mà hốc mắt cũng hơi đỏ lên: "Được được, trước tiên con cứ ở nhà nghỉ ngơi, chờ con khỏe lại rồi chúng ta tâm sự sau."
Chờ khách khứa trong nhà tản đi, Hạ Quân và Lý Quốc Chấn cũng đều yên tâm.
Hà Loan Loan đóng cửa lại, quay đầu đi đến mép giường, cầm lấy hòm thuốc, tiếp tục bôi thuốc lên trên người Cố Dục Hàn.
Toàn thân anh có nhiều miệng vết thương, chân không thể đi lại bình thường, trên mặt cũng có vài vết thương, bên trái xương quai xanh m.á.u chảy đầm đìa chính là vết thương mới vừa được khâu.
Mũi Hà Loan Loan vô cùng chua xót, khó khăn lắm mới không khóc thành tiếng một lần nữa.
Tay cô khẽ run lên, bị Cố Dục Hàn nắm lấy.
Đôi mắt đen láy của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/1179524/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.