🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những gì mà Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu nhìn thấy tuy giống nhau nhưng lại không giống nhau, thứ Lâm Tiếu nhìn thấy là những đồ trang trí đẹp mắt, trong khi đó thứ Lữ Tú Anh nhìn thấy lại là số tiền đằng sau nó.

Phòng bếp được lắp thêm một cái máy nước nóng, trong căn phòng nhỏ lắp thêm một cái điều hòa, phòng bếp và phòng tắm đều được ốp gạch men và gạch lát nền, các chỗ khác đều được lát sàn gỗ.

Tất cả các tủ trong nhà đều là đồ mới, giường mới, bàn học mới, tất cả đồ dùng trong nhà cũng là đồ mới, thậm chí cửa phòng và gờ chân tường cũng được thay thành đồ mới.

Thay cả rèm cửa và đèn, trần nhà còn được ốp thạch cao. Nhà vệ sinh được sửa lại toàn bộ, bồn cầu, vòi hoa sen và bồn rửa tay.

Mấy cái này cộng lại biết bao nhiêu tiền đây.

“Ủa, nhà vệ sinh này không có chỗ để máy giặt à.” Lữ Tú Anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn.

Người thợ mộc đang sửa cửa tủ nghe Lữ Tú Anh nói vậy, vội vàng lên tiếng: “Ông chủ Lâm nói đặt máy giặt ở ban công.”

Lữ Tú Anh đi đến ban công, bà phát hiện ban công cũng đã thay đổi rất nhiều, cửa sổ bằng gỗ đẩy ra bên ngoài rồi móc lên ban đầu đã được thay thế bằng cửa sổ hợp kim nhôm có thể dịch chuyển được, vừa chắc chắn vừa kín gió.

Sau này khi gió thổi, sẽ không còn gió mạnh thổi qua khe cửa sổ, không còn phát ra các tiếng vù vù nữa.

Vào đêm khuya, khi Lâm Tiếu nghe thấy những tiếng như vậy cô vô cùng sợ hãi, cô cảm thấy nó giống như có ai đó đang khóc ở ngoài cửa sổ.

Nghĩ tới việc thấy Lâm Tiếu sợ hãi, việc đổi cửa sổ là rất tốt, Lữ Tú Anh thầm nghĩ trong lòng.

Tất cả các thiết bị điện trong nhà đều được chuyển đi chỗ khác, máy giặt vẫn chưa được chuyển trở lại ban công, nhưng van nước và lỗ thoát nước vẫn còn giữ nguyên, Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua đã thấy máy giặt nằm ở phía bên trái của ban công.

Bên phải của ban công còn có một cái bể nước, dưới trần nhà còn được lắp một giá treo quần áo.

Như vậy, giặt quần áo, phơi quần áo tất cả đều được giải quyết ở ngoài ban công, không cần đem quần áo, cầm thau giặt đồ từ phòng này sang phòng khác như trước đây.

Sắp xếp như này cũng khá thuận tiện.

Một người hàng ngày ở nhà giặt giặt phơi phơi như Lữ Tú Anh đột nhiên nghĩ tới đã thấy tiết kiệm được rất nhiều việc.

Cũng không biết Lâm Dược Phi làm thế nào mà nghĩ ra được đặt máy giặt và bể nước ở ban công nữa.

Sự tức giận trên mặt Lữ Tú Anh không biết đã biến mất từ khi nào, trước khi trang hoàng lại nhà cửa Lâm Dược Phi chắc chắn đã cẩn thận nghĩ giúp bà nên làm thế nào để giặt quần áo và phơi quần áo một cách thuận tiện nhất.

Lữ Tú Anh đi từ ban công vào trong nhà, trong nhà còn sửa chưa xong, cái tủ trong nhà còn chưa lắp ráp xong, từng tấm từng tấm chất đầy dưới đất, còn có một ít vỏ giấy vương vãi.

Cho dù là như vậy, Lữ Tú Anh không thể không thừa nhận, ngôi nhà sau khi được sửa sang lại thực sự rất đẹp mắt.

“Tốn nhiều tiền như vậy sửa sang lại nhà cửa, đương nhiên ở sẽ thoải mái hơn.” Lữ Tú Anh nhỏ giọng nói.

Trước đây bà luôn cảm thấy ánh sáng trong phòng ở tầng một không sáng, mà không hề biết rằng tầng một cũng có thể sáng sủa như vậy.

Điều quan trọng nhất là ngôi nhà sau khi sửa xong lại trông sạch sẽ mát mẻ như vậy, sàn lát gỗ màu vàng ấm áp trông sạch sẽ hơn nhiều so với sàn bê tông màu xám xịt.

Tường trắng, cửa trắng, tủ trắng, gờ chân tường trắng, tường là màu trắng tinh, ba cái sau đều giống như màu trắng ngà, cùng một tông màu trông rất hài hòa.

Với kiểu trang trí này, vừa nhìn đã thấy nó có bụi hay không, một hạt bụi cũng không thể che.

Lữ Tú Anh đứng trong nhà, tự mình tưởng tượng ra sau này mỗi ngày bà sẽ quét dọn căn nhà này một cách sạch sẽ mát mẻ, tự nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Có phải Tiểu Phi biết mình thích sạch sẽ nên mới dùng nhiều màu trắng như vậy?

Bản thân Lữ Tú Anh cũng không ngờ sử dụng nhiều màu trắng như vậy nhưng trông nó không hề phô trương chút nào, ngược lại còn sáng sủa còn mang khí chất phương Tây.

Lữ Tú Anh đi quanh nhà hai lần quan sát vô cùng kỹ càng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiền tiêu cũng đã tiêu rồi, đương nhiên chỗ nào cũng tốt, chỉ là không tốt cho ví tiền."

Lân Tiếu kinh ngạc nhìn mẹ cô, trông mẹ cô dường như đã thật sự hết giận rồi.

Làm sao anh trai biết được mẹ đi dạo một vòng quanh nhà thì sẽ hết giận ta?

Anh trai có thể đoán trước tương lai sao?

Lâm Tiếu cau mày suy nghĩ, Lữ Tú Anh kéo Lâm Tiếu, định đưa cô về nhà.

 

Lâm Tiếu thấy mẹ mình đã hết giận nên gan cũng to hơn một chút, cô hỏi: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta không thể ngủ ở đây sao? Trong phòng đã có giường rồi mà."

Lữ Tú Anh lắc đầu, đúng thật là lời của con nít: "Các chú thợ mộc vẫn đang lắp tủ mà, trong nhà còn chưa được quét dọn nữa."

Điều quan trọng nhất là ngôi nhà vừa mới sửa sang lại phải được thông gió cho bớt mùi.

Lâm Tiếu: "Cần phải thông bao lâu vậy mẹ?"

Cô giơ ra hai ngón tay ra trước, sau đó cắn răng, lại giơ thêm một ngón tay nữa, giơ ba ngón tay ra hỏi mẹ mình: "Ba ngày sao ạ?"

Lữ Tú Anh mỉm cười: "Ba tháng cơ."

 

Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao lại lâu như vậy?

Còn lâu hơn nhiều so với thời gian sửa nhà.

Ngày hôm sau Lâm Tiếu đi học, cô nóng lòng kể với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân về việc sửa sang lại nguyên căn nhà của mình.

"Nhà của tớ thật sự thật sự rất đẹp, tớ vừa nhìn đã thích nó ngay."

Lần đầu tiên khi mẹ nhìn thấy nó bà không có thích nó, nhưng lần thứ hai bước vào cửa bà đã thích nó luôn.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều muốn đến xem ngôi nhà xinh đẹp của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với họ: “Đợi tớ chuyển về nhà tớ sẽ mời các cậu đến nhà tớ chơi.”

Ba cô gái nhỏ ngoắc tay nhau, hẹn nhau cùng đến nhà Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu đã miêu tả lại ngôi nhà xinh đẹp của mình cho các bạn học, cô còn dùng bút màu nước vẽ từng căn phòng trong nhà lên vở mỹ thuật, còn viết hơn một trang giấy nhật ký về ngôi nhà mới được sửa sang lại của mình.

Mới đầu mẹ không thích ngôi nhà mới được sửa sang này, nhưng chẳng bao lâu mẹ còn thích nó hơn cả Lâm Tiếu.

Ngày nào mẹ cũng đạp xe vào nhà mở cửa sổ cho thoáng khí, lấy giẻ lau thấm nước lau hết tủ, giường và mọi đồ gỗ trong nhà, còn lấy cây lau nhà lau hết sàn gỗ một lượt, để cho đồ đạc nhanh nhanh bay bớt mùi hơn, để cho cả nhà có thể chuyển vào ở sớm hơn.

Mỗi tối sau khi xem xong thời sự, mẹ sẽ bật radio lên, nghe dự báo thời tiết cho ngày hôm sau, chỉ cần ngày hôm sau không có mưa to gió lớn thì Lữ Tú Anh đều sẽ mở cửa sổ thông gió.

Đến ngày 1 tháng 5, ngôi nhà được sửa lại cuối cùng cũng không còn mùi nữa.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: "Hôm nào con rảnh, chúng ta chuyển đồ một chút."

Lâm Dược Phi tìm hai chiếc xe, đầu tiên chuyển hai chuyến đồ gia dụng và đồ dùng sinh hoạt, sau đó chở Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu và Tiếu Hoàng đến.

Tiểu Hoàng vừa về đến nhà, nó không ngừng chạy tới chạy lui, mệt đến nỗi thè cái lưỡi ra, trông vô cùng phấn khích.

"Mẹ ơi, Tiểu Hoàng nó vui quá kìa."

Lâm Tiếu lăn một vòng trên chiếc ghế sô pha đầy chắc chắn: "Con cũng vui như Tiểu Hoàng vậy."

Lâm Tiếu không thể nào đợi được đến tối, cô rất nóng lòng muốn thử cái cảm giác tắm ở nhà mới. Mẹ cô mở máy nước nóng giúp cô, xả nước một lúc, cái mà đầu vòi hoa sen phun ra chính là nước nóng.

Lâm Tiếu bước vào phòng tắm cửa kính sáng bóng, trong góc có một cái kệ, trên cái kệ đựng dầu gội và sữa tắm.

Lâm Tiếu tự mình tắm, mẹ cô đứng ở bên ngoài hỏi: "Có cần mẹ giúp không?"

Lâm Tiếu lớn tiếng trả lời: "Không cần ạ."

Tắm trong phòng tắm ở nhà mình, cô hoàn toàn không cần mẹ giúp.

Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng hát của Lâm Tiếu từ trong phòng tắm vọng ra, đầu tiên cô hát Hãy để cho chúng tôi chèo mái chèo đôi, rồi hát Con ốc nhỏ, sau đó đổi thành Thiên đường táo xanh của những chú hổ con.

"La la la la…

thỏa sức lắc lư…

la la la la…

thỏa sức lắc lư…"

Năm nay, bài hát Những chú hổ con này luôn được phát vào khung giờ vàng trên TV, trên đài phát thanh, mọi người ai cũng nghe bài hát Đài Loan này.

Lâm Tiếu tắm xong từ phòng tắm đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tắm đến nỗi đỏ bừng lên.

Lữ Tú Anh hỏi: "Thoải mái không?"

Lâm Tiếu gật đầu rất mạnh: "Rất thoải mái luôn ạ."

Sau khi Lâm Tiếu tắm xong, Lữ Tú Anh cũng tắm, nước nóng tinh khiết dội vào người, bà thở dài một hơi đầy thoải mái, tắm ở nhà mình thật sự rất thoải mái.

Lữ Tú Anh bật TV lên, đã mấy tháng không xem TV, hôm nay cuối cùng cũng có TV để xem rồi.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối lại, Lữ Tú Anh bật đèn trong nhà lên.

“Gâu gâu!” Đột nhiên Tiểu Hoàng ngậm dây xích trong miệng chạy tới bên cạnh Lữ Tú Anh, muốn Lữ Tú Anh dẫn nó đi ra ngoài.

Lữ Tú Anh buộc cái dây xích quanh cổ Tiểu Hoàng, dắt Tiểu Hoàng đi dạo một vòng rồi dắt Tiểu Hoàng về nhà, tuy nhiên vừa đến cửa Tiểu Hoàng lại không chịu vào nhà.

Tiểu Hoàng nằm dài trên đất, dùng sức của mình chống lại sức dắt của Lữ Tú Anh.

"Gâu gâu!"

"Tiểu Hoàng, mày làm sao vậy, sao lại không chịu vào nhà?" Lữ Tú Anh khó hiểu hỏi nó.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Tiếu vội chạy đến cửa, nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hoàng, cô vuốt vuốt cái trán nó.

"Thôi xong rồi."

"Nhà mới sửa, Tiểu Hoàng không nhận ra nhà mình nữa rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.