Trong trường học, cô giáo Cao dạy toán luôn ghi đến đâu giảng đến đấy.
Thầy Triệu đây là đang vẽ báo tường lên bảng đấy à?
Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy Triệu gõ gõ bảng đen, nói với mọi người: "Các em thử động não suy nghĩ mấy đề này đi."
Lâm Tiếu chăm chú nhìn thầy Triệu, thầm nghĩ nơi đây hoàn toàn khác với trường học.
Đây là ngày đầu tiên cô đến lớp, nhưng sau khi tìm một chỗ ngồi cho cô rồi thì thầy Triệu cũng không hề giới thiệu cô với các bạn học lấy một câu.
Chuông reo vào lớp đã vang lên, Lâm Tiếu vẫn không thấy bóng dáng Trần Đông Thanh đâu, trong lòng cô cảm thấy có chút thất vọng, ra là Trần Đông Thanh không đi học cùng cô.
Rất nhanh, những suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu Lâm Tiếu đã biết mất. Cô nhìn về phía đề bài đầu tiên trên bảng đen, rồi lập tức bị đề bài ấy hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Đề này thật thú vị.
Lâm Tiếu luôn cảm thấy rất hứng thú với những đề toán mà cô không thể vừa liếc mắt qua đã nhìn ra câu trả lời.
Lâm Tiếu lấy giấy nháp ra, vẽ mấy đường cong chỉ mình bản thân có thể xem hiểu lên để giúp chính cô chải vuốt dòng suy nghĩ, rất nhanh cô đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới toán Olympic.
Cùng lúc đó, Trần Đông Thanh đang ngồi tại một phòng làm việc khác trong cùng một tòa nhà.
Thầy Hà ngồi trước mặt Trần Đông Thanh, lấy ra bộ bài thi lúc trước đã từng đưa cho Lâm Tiếu, bảo Trần Đông Thanh làm bài.
Trần Đông Thanh vùi đầu làm bài thi, mặt ngày càng nhăn lại. Phần lớn thời gian cậu bé vẫn luôn viết vớ vẩn trên giấy nháp, như là một người mù lòa đi loạn trong mê cung, hy vọng mình có thể bắt được vận may chạm tới lối ra của mê cung.
Sau bốn mươi phút, thầy Hà thu lại bài thi của Trần Đông Thanh, chờ tan học để thầy Triệu tới chấm bài thi.
"Ui, lại một thằng nhóc con đến à." Nghỉ giữa giờ, thầy Triệu bưng bình trà trở lại phòng làm việc nghỉ ngơi, bắt gặp Trần Đông Thanh thì cười nói.
Thầy Triệu lấy bài thi của Trần Đông Thanh qua, chấm ngay tại chỗ. Trần Đông Thanh đứng bên cạnh nhìn, thấy thầy Triệu đánh một gạch đỏ, rồi lại một gạch đỏ khác lên trên bài thi.
Gạch đỏ, gạch đỏ cuối cùng, thấy Hà quét quét bút hai ba nét ghi điểm ngay kế bên.
"56 điểm."
Sắc mặt Trần Đông Thanh trắng bệch, thế mà cậu bé lại thi rớt.
Thầy Triệu lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, học sinh này không đạt.
Trần Đông Thanh nhận về bài thi 56 điểm của mình, cuốn thành một cuộn trong tay. Cậu bé đã bị bộ bài thi có nhiều đề không biết làm như vậy đả kích đến mức quên cả việc khóc.
Cậu bé biết, cùng một bộ bài thi, Lâm Tiếu đã thi được 94 điểm.
Sau khi biết Lâm Tiếu thông qua cuộc thi có thể lên lớp Olympic Toán học sớm một năm, cậu bé về nhà nói mình cũng muốn thử một lần.
Những người lớn đều đồng ý, nhanh chóng dẫn cậu đến phòng giảng dạy làm bài thi, dặn là cậu bé không cần nói ra ngoài, nhưng Trần Đông Thanh vẫn không nhịn được tiết lộ một chút cho Lâm Tiếu biết.
Vì cậu bé cho là nhất định mình có thể thi đậu, rất nhanh là sẽ được đi học chung với Lâm Tiếu, lộ ra sớm một chút cũng không sao.
Lâm Tiếu có thể thi đậu, vậy Trần Đông Thanh cảm thấy chắc chắn bản thân cũng làm được, ở trong trường, thành tích môn toán của cậu bé vẫn luôn cao hơn Lâm Tiếu mà.
Cậu bé đã đạt điểm tối đa môn toán rất nhiều lần, còn Lâm Tiếu thì trước nay chưa đạt điểm tối đa lần nào.
Hơn nữa cậu bé cũng đã sớm tiếp xúc với toán Olympic rồi, Lâm Tiếu thì thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với toán Olympic bao giờ.
Không thể nào ngờ, cậu bé đã tính toán sai hết, trong đầu Trần Đông Thanh bây giờ chỉ toàn số điểm 56 màu đỏ tươi.
Thầy Hà ở bên cạnh thấy khuôn mặt nhỏ của Trần Đông Thanh trắng bệch cả ra thì vỗ bả vai cậu bé, an ủi cậu bé: "Năm nay em mới lớp ba, có thể giải được hơn nửa đề đã giỏi lắm rồi. Trở về học tập cho giỏi, chờ sang năm đến lớp bốn thì lại thử một lần nữa."
Trần Đông Thanh buột miệng: "Nhưng chờ sang năm sau thì em sẽ không còn được học cùng lớp với Lâm Tiếu nữa."
"Mẹ, học phí lớp Olympic Toán học có đắt không ạ?" Lâm Tiếu ngồi phía sau xe đạp của mẹ hỏi.
Lữ Tú Anh: "Lớp Olympic Toán học không thu học phí."
Lâm Tiếu kinh ngạc vui mừng nói: "Thật ạ? Mẹ, vậy con có thể đến lớp Olympic Toán học đến khi nào ạ?"
Lữ Tú Anh: "Có thể đến mãi luôn. Lớp 3, lớp 4, lớp 5… Con thích lớp Olympic Toán học nhỉ?"
Lữ Tú Anh có thể nhìn ra được. Ban nãy Lâm Tiếu đã vừa nhún nhảy vừa chạy từ viện nhỏ phòng giảng dạy ra, nhìn rất vui vẻ.
Lâm Tiếu gật đầu một cái thật mạnh: "Vâng, lớp Olympic Toán học vui lắm ạ."
Còn vui hơn lên lớp trên trường, vui hơn cả lớp bàn tính, vui hơn cả lớp người mẫu nhí luôn.
Lữ Tú Anh nói: "Vậy con ráng chăm chỉ học, chỉ cần theo kịp tiến độ thì con có thể học ở lớp Olympic Toán học mãi cũng được."
"Con đã quen bạn mới ở lớp Olympic Toán học chưa?" Lữ Tú Anh lại hỏi.
"Nào có nhanh vậy ạ." Lâm Tiếu nói với mẹ cô: "Kết bạn là một việc rất hệ trọng, phải quen thêm mấy ngày nữa mới biết được có hợp nhau hay không."
Lâm Tiếu đã phải dùng rất nhiều ngày tìm hiểu Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân mới có thể làm bạn thân với họ. Hôm nay mới là ngày đầu tiên cô đến lớp Olympic Toán học, không thể kết bạn qua loa như vậy.
Lữ Tú Anh nhịn cười: "Ừm, vậy con chậm rãi kết bạn đi, thấy hợp thì có thể làm bạn lâu dài."
Trên đường về nhà, Lâm Tiếu nhìn đám lá rụng tầng tầng lớp lớp trên mặt đất, lại hỏi thêm lần nữa: "Mẹ, con muốn nhặt mấy cọng."
Lữ Tú Anh dừng xe đạp tại nơi có nhiều lá rụng nhất, để cho Lâm Tiếu kiếm lá rụng trên lối đi bộ: "Kiếm bên trên đi, không được phép xuống đường chỗ xe đạp qua lại đâu đó."
Lữ Tú Anh cũng giúp Lâm Tiếu kiếm lá cây. Hồi nhỏ Lữ Tú Anh cũng đã từng chơi mấy trò trò bạt rễ già này rồi, bà biết rõ lá nào cứng nhất, khó chặn nhất.
Quá mỏng thì không ổn, nhưng cũng chưa chắc càng thô càng tốt, còn phải nhìn màu sắc. Xanh thì không được, cháy khô đen đen cũng không được, tốt nhất là cọng nào có màu vàng lại điểm chút nâu.
Lữ Tú Anh truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với mẹ: "Con biết mà."
Lâm Tiếu đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm chọn rễ già như nào cho lợi hại nhất qua những trận "thực chiến" rồi.
Lâm Tiếu tự mình nhặt hơn hai mươi cọng, mẹ cô lại giúp cô nhặt thêm hơn hai mươi cọng nữa, hai người thắng lợi trở về.
Khi về đến nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Con mang hết số này tới trường sao?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ."
Lữ Tú Anh tìm một cái túi bọc lại giúp Lâm Tiếu, bỏ vào trong cặp sách nhỏ của cô, dặn dò: "Khi lên lớp không được chơi, tan học rồi mới được chơi, rõ chưa?"
"Rõ rồi ạ." Lâm Tiếu đáp lời mẹ: "Cũng không phải để mình con bạt hết, con còn muốn chia cho bạn nữa."
Thứ hai đi học, Lâm Tiếu lấy một bó to rễ già ra khỏi cặp sách, hào phóng để cho đám đồng bạn nhỏ chọn trước: "Mỗi người các cậu được chọn năm cái."
Mặt Vương Hồng Đậu đầy ao ước: "Oa, nhiều thật!"
Mỗi người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân chọn năm cái, Lâm Tiếu lại cầm qua cho Trần Đông Thanh chọn.
Bất ngờ là Trần Đông Thanh khi trước đã từng nhờ Lâm Tiếu tìm rễ già giúp cậu bé nay thế mà lại lắc đầu từ chối ý tốt của cô: "Tớ không chơi cái này."
Trần Đông Thanh hỏi Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, cậu đã mua những tựa sách tham khảo nào vậy? Thường thì cậu hay làm quyển luyện tập với bài thi nào?"
Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh bằng ánh mắt kỳ quái: "Làm mấy quyển trường học phát lúc lên lớp thôi." Không phải sách bài tập trường phát cho cả khối y hệt nhau à?
Trần Đông Thanh lắc đầu: "Không phải, tớ không hỏi sách trường phát mà hỏi sách chính cậu mua ấy."
Trần Đông Thanh biết mình đang hỏi "vũ khí bí mật" giúp Lâm Tiếu giỏi Toán nên có chút ngượng ngùng, cậu lấy hết những quyển sách tham khảo, sách luyện tập và bài thi mình làm ra, làm người thẳng thắn trước: "Đây, mấy quyển này là của tớ."
Lâm Tiếu mở to hai mắt kinh ngạc: "Trừ sách luyện tập trường phát ra cậu còn tự mình mua thêm nhiều quyển như vậy hả?"
Trần Đông Thanh gật đầu: "Ừ, tớ đã cho cậu xem của tớ rồi, giờ cậu cho tớ xem của cậu một chút đi."
Lâm Tiếu nói: "Nhưng mà tớ không có."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.