Lâm Tiếu ngẫm nghĩ, gật đầu, cô bé cảm thấy rất có thể là như vậy.
Cô bé đã vì môn gập bụng mà đánh đổi nhiều như vậy, hai ngày nữa kiểm tra môn thể dục nhất định phải đạt yêu cầu.
Buổi chiều, khi Lâm Tiếu tan học về nhà: "Lữ Tú Anh đã mua được phấn rôm.
Chiều muộn sau khi đến nhà tắm công cộng tắm xong, Lữ Tú Anh lau khô người cho Lâm Tiếu, đổ phấn rôm ra lòng bàn tay, vỗ vỗ vỗ lên người cô bé.
Trước tủ đựng đồ trong nhà tắm, cũng có những bà mẹ khác đang bôi phấn rôm cho con gái của họ, nhưng Lâm Tiếu liếc nhìn xung quanh và thấy đó đều là trẻ sơ sinh.
Lâm Tiếu xấu hổ núp dưới tay mẹ: “Mẹ ơi, để con tự thoa, con tự thoa.”
“Tự thoa cái gì mà tự thoa, rất nhiều chỗ con không nhìn thấy được.” Lữ Tú Anh thoa phấn rôm cho Lâm Tiếu một cách nhanh nhẹn và dứt khoát, cuối cùng phát một cái vào m.ô.n.g Lâm Tiếu: "Xong rồi!”
Lữ Tú Anh mặc cho Lâm Tiếu một chiếc váy bông nhân tạo rộng rãi, thoáng khí, cẩn thận tránh những vết rôm.
Trên đường từ nhà tắm công cộng về nhà, Lữ Tú Anh cầm tay Lâm Tiếu, mỗi khi Lâm Tiếu đi nhanh là bà liền kéo lại: “Đi từ từ, đi nhanh lại ra mồ hôi đấy,”
Lâm Tiếu bị ép đi chầm chậm về nhà, cảm giác mình đi còn chậm hơn cả con rùa nhỏ của nhà Lý Viễn Phương, như thế này vẫn nóng, hơn nữa thời gian nóng còn dài hơn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh lại dùng nước ấm lau người cho Lâm Tiếu một lượt, rồi lại thoa một lần phấn rôm nữa.
Đến đêm, Lữ Tú Anh ngủ không ngon, lúc nào bà cũng để tâm đến Lâm Tiếu. Lâm Tiếu vừa đưa tay ra để gãi chỗ rôm, Lữ Tú Anh liền giữ tay Lâm Tiếu bỏ xuống. Rôm sảy không thể gãi, càng gãi càng nghiêm trọng, gãi xước ra nếu bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm.
Sáng ngày hôm sau, việc đầu tiên Lâm Tiếu làm khi ngủ dậy là dùng nước ấm lau hết phấn rôm trên người. Lữ Tú Anh pha cho cô bé một chậu nước, ném cái khăn tay vào cho cô bé tự lau.
“Con ngủ qua một đêm rồi, làm gì còn phấn nữa mà lau, bôi hết ra giường từ lâu rồi.”
Lâm Tiếu khăng khăng đáp: “Còn.”
Cô cẩn thận dùng khăn ướt lau một lượt, lại soi gương kiểm tra lại một lượt.
“Hôm nay mặc cái váy mẹ may cho con đến trường có được không?” Lữ Tú Anh cầm lấy chiếc váy mỏng làm bằng sợi bông nhân tạo hỏi.
Vì Lâm Tiếu ăn mặc giản dị, Uông Xuân Thúy liền nói là Lâm Tiếu mặc váy ngủ đi học, nói Lâm Tiếu luộm thuộm, Lữ Tú Anh không biết về điều đó, nhưng bà mơ hồ cảm thấy rằng Lâm Tiếu không thích mặc chiếc váy liền thân bà may đến trường.
Bình thường Lữ Tú Anh không quan tâm Lâm Tiếu mặc gì, nhưng hôm nay trên người Lâm Tiếu nổi rôm, Lữ Tú Anh muốn cô mặc mát mẻ một chút. Quần áo mua bên ngoài hình thức đẹp, nhưng không thể mát mẻ, thoải mái như quần áo tự mình may bằng sợi bông nhân tạo được.
“Mẹ, hôm nay không mặc váy được, con phải thi môn thể dục.” Lâm Tiếu nói to.
“Hôm nay t.h.i t.h.ể dục à.” Lữ Tú Anh vội vàng bỏ chiếc váy liền thân trong tay xuống, đổi sang một bộ quần áo ngắn tay cho Lâm Tiếu: "Vậy thì mặc bộ này.”
Lâm Tiếu cầm lấy bộ quần áo, nhanh chóng mặc lên.
“Có thể coi như là đã thi xong môn thể dục, thi xong không bao giờ phải luyện gập bụng nữa.” Lữ Tú Anh than thở.
Hôm nay tiết học thể dục buổi sáng là tiết ba, Lâm Tiếu không dám ăn bữa sáng quá nhiều, cô sợ bụng sẽ chướng lên, lại càng không thể gập bụng được.
Tại cửa tòa giảng đường, Lâm Tiếu gặp Diệp Văn Nhân, hai người người đi trước người đi sau vào trong phòng học, Diệp Văn Nhân bỗng nhiên hỏi Lâm Tiếu: “Cậu xịt nước hoa à?”
Lâm Tiếu thấy lạ đáp: “Tớ không.”
Diệp Văn Nhân đến gần Lâm Tiếu, hít một hơi thật sâu: “Rõ ràng là trên người cậu có một mùi hương rất là quen, mẹ tớ cũng từng dùng loại nước hoa này.”
Lâm Tiếu đột nhiên biết đây là mùi hương gì rồi, gay go rồi là mùi phấn rôm.
Lâm Tiếu không muốn bạn bè biết việc cô thoa phấn rôm, kể cả đó là Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cô cũng không muốn kể, cô vội vàng nói: “Xà phòng thơm, chắc là mùi xà phòng thơm.”
Diệp Văn Nhân đã tin, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.
Tiết 3, môn thể dục.
Cô giáo thể dục sai học sinh kéo những tấm thảm từ phòng thiết bị và trải chúng trên sàn bê tông dưới bóng cây.
“Hai người một nhóm, hỗ trợ nhau giữ chân và đếm.”
Thi gập bụng đúng là cần hai người một nhóm.
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ba người, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, đều không biết phải làm thế nào.
Một nhóm chỉ có hai người, một trong số họ sẽ phải ở lại một mình.
Lâm Tiếu: “Chi bằng tớ.”
Diệp Văn Nhân ngắt lời Lâm Tiếu: “Hai cậu một nhóm đi, tớ đi tìm người khác ghép nhóm.”
Vương Hồng Đậu đưa tay ra giữ lấy Diệp Văn Nhân, Diệp Văn Nhân chớp chớp mắt nhìn Vương Hồng Đậu, đưa tay chỉ sang Lâm Tiếu.
Vương Hồng Đậu sững sờ trong giây lát, sau đó vẻ mặt có vẻ hiểu ra vấn đề.
Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn hai người bạn bên cạnh, không hiểu hai người đó đang làm trò gì bí hiểm.
Diệp Văn Ngân chạy đi hỏi bạn khác, ánh mắt của Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu luôn dõi theo Diệp Văn Nhân, cho đến khi nhìn thấy cô bé và Chung Hiểu Khiết thành một nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Hồng Đậu hỏi Lâm Tiếu: “Cậu muốn thi trước hay thi sau?”
Lâm Tiếu nắm chặt tay: “Thi trước, c.h.ế.t sớm đầu thai sớm.”
Vương Hồng Đậu gật đầu: “Vậy cậu thi trước, tớ giữ chân cho cậu, tớ sẽ giữ thật chặt.”
Lâm Tiếu nằm trên thảm, ngửi thấy mùi bụi bặm, tay của Vương Hồng Đậu đã ấn mạnh hết sức giữ lấy chân của cô.
Giáo viên thể dục cầm còi lên thổi, hô to: “Chuẩn bị.”
Tuýt một tiếng, giáo viên thể dục thổi còi, Lâm Tiếu lấy hết sức gập bụng được một cái.
Luyện tập lâu như vậy, Lâm Tiếu có tiến bộ rõ ràng trong môn gập bụng.
“Một, hai, ba.” Lâm Tiếu đếm thầm trong lòng.
“Một, hai, ba.” Vương Hồng Đậu báo số thật to.
Giáo viên thể dục đi lại giữa các thảm, đi đi về về xem xét quanh sân.
Ánh mắt Vương Hồng Đậu một nửa nhìn Lâm Tiếu, nửa còn lại nhìn theo bóng dáng giáo viên thể dục, khi nhìn thấy giáo viên thể dục đang quay lưng đi về phía bên kia thì lập tức tăng tốc độ đếm.
“Chín mươi, Mười một, mười hai.”
Lâm Tiếu đột nhiên nhìn Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu đếm sai rồi.
Nhưng cô còn đang tranh thủ từng giây một để gập bụng, không làm cách nào mở miệng nói được, chỉ cần mở miệng là mất sức ngay.
Lâm Tiếu chỉ có thể dùng ánh mắt cố gắng ra ám hiệu cho Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu hiểu ánh mắt của Lâm Tiếu, trừng mắt lên với Lâm Tiếu: “Nhanh lên.”
“Hai mươi mốt, hai mươi hai.”
Giáo viên thể dục vừa quay người bước trở lại, tần suất đếm của Vương Hồng Đậu đột nhiên khớp với tần suất thực hiện động tác gập người của Lâm Tiếu.
Trong chớp mắt, Lâm Tiếu đã hiểu.
Thì ra Vương Hồng Đậu đang cố ý giúp cô qua ải.
Chẳng trách vừa rồi Diệp Văn Nhân không để Lâm Tiếu đi tìm người khác lập nhóm mà tự mình chạy đi lập nhóm với người khác, vì vậy ánh mắt trao đổi giữa Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu vừa rồi có ý nghĩa này.
“Tuýt” Giáo viên thể dục thổi còi: "Dừng.”
Giáo viên thể dục cầm sổ lên, đi qua trước mặt từng học sinh, ghi lại số lần.
“Lâm Tiếu, bao nhiêu cái?” Giáo viên thể dục nhìn Vương Hồng Đậu.
Vương Hồng Đậu: “Ba mươi sáu.”
Lâm Tiếu cố gắng dùng khẩu hình miệng ám hiệu với Vương Hồng Đậu: “Ba mươi.”
Vương Hồng Đậu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời Lâm Tiếu sửa thành: “Ba chục, ba mươi.”
Giáo viên thể dục ghi lại trên sổ đăng ký: “30” rồi đi hỏi học sinh tiếp theo.
Vương Hồng Đậu trừng mắt nhìn về phía Lâm Tiếu với vẻ mặt: “Sao cậu lại ngốc thế?”. Rõ ràng khi cô đang tính số lần đã giúp Lâm Tiếu đếm dư ra mấy lần không ai biết cả, giáo viên thể dục không phát hiện ra, tại sao không báo khống lên mấy lần.
Lâm Tiếu nói thầm vào tai Vương Hồng Đậu: “”30 và 36 như nhau mà, đều loại giỏi.
“38 mới được xuất sắc.”
Lâm Tiếu nháy mắt với Vương Hồng Đậu, cho nên không cần thiết phải nói dối.
Vương Hồng Đậu c.h.ế.t lặng, biết thế cô chỉ cần đếm nhanh hơn chút nữa, cho Lâm Tiếu thành 38 điểm.
Tiếp theo, đổi lại là Lâm Tiếu giúp Vương Hồng Đậu giữ chân, đếm số. Vương Hồng Đậu làm 38 cái một cách thoải mái, giáo viên thể dục vẫn chưa thổi còi, Vương Hồng Đậu lại chầm chậm làm thêm mấy cái, tổng cộng là 42 cái.
Cuộc thi kết thúc, thời gian còn lại là vận động tự do, Diệp Văn Nhân chạy lại: “Các cậu làm được bao nhiêu cái.”
Vương Hồng Đậu: “Bốn mươi hai.”
Diệp Văn Nhân: “Cũng xấp xỉ, tớ bốn mươi ba cái.”
Lâm Tiếu: “Ba mươi.”
Diệp Văn Nhân cau mày, nhìn về phía Vương Hồng Đậu. Vương Hồng Đậu vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình, thì thầm vào tai Diệp Văn Nhân kể một tràng.
Diệp Văn Nhân vỗ vai Lâm Tiếu, an ủi cô: “Một đứa giỏi, không sao cả.”
Trong mắt Diệp Văn Nhân, trong sổ học bạ của một học sinh tiểu học xuất hiện một chữ “giỏi”, đó là một việc lớn.
Trong sổ học bạ của Diệp Văn Nhân mỗi học kỳ, mỗi một ô vuông đều là “xuất sắc”, ngoại ngữ và Toán học đại đa số đều được 100 điểm, có một lần thấp nhất là 98 điểm.
Sau khi Lâm Tiếu chuyển tới Tiểu học Đường Giải Phóng đã thay cuốn học bạ tiểu học mới.
Mặc dù đây là chữ “giỏi” đầu tiên trong sổ học bạ mới, trước đó đều là “giỏi”, nhưng Lâm Tiếu không quan tâm.
Trong cuốn sổ học bạ tiểu học cũ ở trường tiểu học xưởng dệt bông, bên trên có mấy chữ “giỏi”, Lâm Tiếu không thấy đây là chuyện gì lớn.
Nhưng khi vừa chuyển trường, sau khi cô giáo Từ xem qua sổ học bạ cũ của cô bé, nói rằng muốn thống nhất hình thức nên đã đổi cho Lâm Tiếu một cuốn sổ mới.
Bây giờ sổ học bạ của cô bé thành tích lớp 1 trống trơn, từ lớp 2 bắt đầu có thành tích và lời nhận xét.
Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cùng an ủi Lâm Tiếu: “Một môn giỏi không sao, sau này cố gắng không bị giỏi nữa là được rồi.”
Lâm Tiếu nói với hai cô bạn thân: “Tớ không sao đâu thật đấy.”
Sao mà thấy hai cô bạn này còn buồn hơn cô bé nữa thế nhỉ.
Lâm Tiếu đã cố gắng giải thích, cuối cùng hai cô bạn cũng tin mình thực sự ổn.
Hy vọng duy nhất của cô bé là: “Sau này t.h.i t.h.ể dục đừng suốt ngày thi gập bụng nữa.”
Nhảy xa giống học kỳ trước có phải là Lâm Tiếu có thể đạt loại xuất sắc rồi không.
Sau khi tan học, Lâm Tiếu về nhà, không dám vào trong nhà, chủ động báo với mẹ: “Mẹ, hôm nay con thi môn thể dục nội dung gập bụng rồi.” Lữ Tú Anh quả nhiên nói: “Đứng yên ở cửa không được cử động.”
Lữ Tú Anh cởi quần áo của Lâm Tiếu ra, ngâm vào chậu, ra lệnh cho Lâm Tiếu: “Đầu và cổ con cũng chạm xuống thảm rồi, không được tựa vào ghế sofa, mẹ sẽ đưa con đến nhà tắm công cộng ngay.”
Lâm Tiếu ngoan ngoãn đứng ở cửa: “Con bây giờ là tiểu tiên trong tiệc đào, con không động đậy.”
Tiếng Lâm Dược Phi cười từ trong phòng vọng ra: “Ha ha ha ha bé tiên nữ.”
Lâm Tiếu phá hiện ra anh trai ở nhà nên rất ngạc nhiên: “Anh, sao hôm nay anh về sớm thế?”
Lâm Dược Phi bước ra từ trong phòng: “Tiếu Tiếu, em xem trong nhà có chỗ nào khác không?”
Lâm Tiếu đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn quanh chẳng có gì khác lạ.
Lâm Dược Phi giơ tay chỉ về phía phòng ngủ: “Vào phòng lớn xem xem.”
Lâm Tiếu nghi ngờ đi vào trong phòng ngủ của mình và mẹ, chưa đến nơi đã cảm thấy một luồng gió phả vào mặt: “Mát quá!”
“Gió mát ở đâu đấy?”
Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng, thoáng nhìn thấy một gã đại hán đang ở trong phòng ngủ, bên ngoài thổi một làn sương trắng lạnh lẽo.
“Điều hòa.”
“Trong nhà lắp điều hòa rồi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.